Năm trăm triệu tệ chuyên vào thẻ, Dương Tiêu vừa lòng: “Xứng danh là chủ nhà Miyamoto, đúng là hào phóng. Mộc Tuyết, chúng ta có thể đi!”
“Vâng!” Đường Mộc Tuyết nhẹ nhàng nói.
Xảy ra chuyện như vậy, nếu tiếp tục ở lại đây thì đã không có ý nghĩa gì.
Lý Thần Chiến vung tay, nhóm đàn em thu lại Sa Mạc Chi Ưng.
Nhìn chăm chăm bóng lưng rời đi của Dương Tiêu, Miyamoto Masao tức giận thân thể run rầy, suýt nữa nổ tung tại chỗ.
Là doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài lớn nhật ở Trung Nguyên, bối cảnh có thê so sánh với sự tồn tại của tứ đại gia tộc, ông ta phải chịu đựng loại tức giận như này bao giờ?
“Chủ nhà, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?” Một võ sĩ người Nhật hỏi.
Miyamoto Masao thấp giọng nói:
“Minh thương dễ tránh, ám tiên khó phòng. Tra cho tôi, tra rõ cho tôi tên heo China này có lai lịch gì, tìm cách giết cậu ta bằng mọi giá!”
Vào lúc này, cuộc trò chuyện giữa Dương Tiêu và Lý Thần Chiến khiến Miyamoto Masao tức giận hai mắt tối sâm.
“Anh thật sự tìm được năm mươi triệu tệ tiền xu?” Sau khi đi ra ngoài, Dương Tiêu nhìn Lý Thần Chiến hỏi.
Lý Thần Chiến chớp mắt: “Làm gì CÓ.
năm mươi triệu tệ. Chúng tôi đi tất cả các ngân hàng lớn ở Trung Nguyên cũng chỉ gom được hơn ba mươi triệu la “Tôi đã nói mà! Năm mươi triệu tệ tiền xu gom quá khó. Tên ngôc.
Miyamoto Masao này thế mà còn tưởng là thật. Đúng là, đầu óc người Nhật không dễ dùng!” Dương Tiêu lâm bầm.
Cái gì!!!
Chỉ hơn ba mươi triệu tệ tiền xu?
Mình còn bị sỉ nhục là đồ ngốc, đầu óc không tốt?
Phụt!!!
Nghĩ đến vừa nãy nhóm của mình bị Dương Tiêu đùa giỡn, Miyamoto Masao khó thở, nôn ra một ngụm máu già ngay tại chỗ.
“Chủ nhà!” Nhìn thấy Miyamoto ` Masao nôn ra máu, đám người lần lượt thay đổi sắc mặt.
Miyamoto Masao ôm ngực, hai mắt nứt ra: “Ranh con bắt nạt tôi, ranh con bắt nạt tôi!”
“Nhìn đi, chúng ta muôn năm trăm triệu tệ, tên ngốc Miyamoto Masao vui vẻ đến mức nôn ra máu kìa!” Dương Tiêu quay đầu kinh ngạc nói.
Vui… vui vẻ nôn ra máu?
Phụt!!!
Nghe vậy, Miyamoto Masao lại tức ngực, lại nôn ra một ngụm máu già nữa.