Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghĩ đến đây, Đường Mộc Tuyết liền đỏ mặt gửi tin nhắn cho Dương Tiêu: “Vừa rồi coi như là em bồi thường cho anh, về nhà sớm, buổi tối có thưởng!”

Nhìn tin nhắn Đường Mộc Tuyết gửi, Dương Tiêu vui vẻ như được uống thuốc kích thích.

Về nhà sớm, buổi tối có thưởng?

Phần thưởng gì?

Nghĩ đến cảnh tượng xảy ra tối hôm qua, Dương Tiêu rất kích động, xem ra tôi nay anh sẽ đạt được điêu ước.

Giờ phút này, trong đầu Dương Tiêu chỉ toàn gương mặt tràn đầy thẹn thùng của Đường Mộc Tuyết, nghĩ đến tối nay Dường Mộc Tuyết phong tình vạn chủng Dương Tiêu không khỏi cảm thấy khô khốc.

Nghe nói phương diện nào đó của đàn ông lần đầu tiên rất nhanh, xem ra sau khi tự mình xử lý những việc này cần phải dùng đến thủ công truyền thống, nếu không trận chiến tối nay sẽ kết thúc trong vòng vài phút, vậy chẳng phải anh sẽ mắt mặt trước mặt Đường Mộc Tuyết sao?

Đột nhiên Dương Tiêu có được động lực, anh ngay lập tức nói với Kim Đại Chung về tình hình.

Kim Đại Chung nghe được tin đó, trong lòng thầm sững sờ: “Tôi nói này Dương lão đệ, không phải thế chứ? Loại khốn nạn này tốt nhất nên giam cậu ta mười tám năm, thả cậu ta ra cũng là một tai họa cho xã hội.”

Dương Tiêu cười khổ, anh không còn cách nào khác ngoài việc làm phiền Kim Đại Chung.

“Anh, nói thế nào đi nữa thì từ xa đến là khách, xảy ra chuyện như vậy cuối cùng nhà Mộc Tuyết sẽ bị mắt mặt.

Lần này không làm ai bị thương, có thể bỏ qua được không?” Dương Tiêu thẳng thắn nói.

Kim Đại Chung có mạng lưới quan hệ rộng rãi ở thành phó Trung Nguyên, nên giải quyết những việc nhỏ nhặt như: này không phải vấn đề lớn.

Kim Đại Chung là một người thông minh, anh ta biết trong chuyện này có gì đó không ổn, nhưng Kim Đại Chung thấy Dương Tiêu không đáng phải làm chuyện đó.

San sẻ vì loại người nhà như này, người thân như này, thật sự quá máu chó.

Nếu đổi lại là anh ta, một người thân khốn kiếp như vậy, anh ta đã không nhận từ lâu rồi, thích làm gì thì làm đi đâu thì đi, đừng ở chỗ này khiến anh ta ghê tởm.

Kim Đại Chung trầm giọng nói: “Dương lão đệ, chuyện này anh đây giúp cậu lo một chút, có tin tức sẽ nói với cậu saul”

“Anh vắt vả rồi!” Dương Tiêu vô cùng cảm ơn.

Bên Diệp Thu cũng đã hành động rất nhanh, Tôn Bằng gây tai nạn rồi bỏ trốn, cậu ta không có bằng lái xe, vì vậy Tôn Bằng đã bị kết án trực tiếp với mức hạn là 5 năm!

Trong nhà tù Nam Sơn, một tên cai tù đá vào mông Tôn Bằng: “Vào đi, đồ cặn bã như mày, may mà mày không gây ra án mạng. Nếu mày tông chết người, tao bảo đảm với mày là mày sẽ ở đây sống không bằng chết!”

Cai tù cũng rất tức giận khi biết Tôn Bằng không có bằng lái xe, gây tai nạn rồi bỏ trốn.

Hành vi kiểu này là vô trách nhiệm với tính mạng của người khác, phải bị trừng trị nghiêm.

Tôn Bằng đã hoàn toàn kinh hoàng khi bị đưa vào phòng giam, ánh mắt của hàng chục tù nhân trong phòng giam đều nhắm vào Tôn Bằng.

Người đàn ông vạm vỡ đầu trọc cầm đầu nói: “Các anh em, luật cũ, người mới tới sẽ bị đánh một trận trước!”

“Vâng!” Một nhóm tù nhân đều đi về phía Tô Bằng với nụ cười nhếch mép.

Tôn Bằng hoảng sợ nói: “Các… các người muốn làm gì?”

“Làm gì? Đương nhiên là đánh mày!” Một thanh niên gầy gò trực tiếp dùng nắm đấm của mình đắm vào mặt Tôn Bằng, đẩy Tôn Bằng ngã xuống đất.

Một đám người xông tới, đấm đá Tôn Bằng, mặc cho Tôn Bằng khóc lóc kêu gào cũng vô ích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK