“Nhóc Dương, cậu hơi quá đáng quá.
rồi! Nhiều người nhìn như thế, cậu đề mặt mũi của lão già này ở đậu?” Vẻ mặt Lý Vân Long hiếm khi xấu hồ.
Dương Tiêu không trả lời, nhưng Trần Khải lại thắp giọng cười khà khà nói: “Lão Lý, đây là bộ phim kinh điển nhất thế giới trong sáu tháng qua, không có bât kỳ cảnh ghép nào, ông có muôn không? Không muốn thì trả cho tôi”
“Bộ phim kinh điển nhất? Muốn!
Đương nhiên muốn rồi!” Lý Vân Long suýt nữa chảy nước miêng.
Nghe thấy giọng nói phần khích của Lý Vân Long, ánh mặt Lý Minh Hiên và Hoa Mộ Tranh nhìn Lý Vân Long thay đổi.
Lý Vân Long nhận ra mình hơi không lễ phép, ông ho khan một tiếng: “E hèm! Các người đừng suy nghĩ nhiều!
Sở dĩ tôi nghiên cứu cái này, chỉ là muôn đóng góp cho sự nghiệp vĩ đại của nhân loại, làm công hiên các người hiểu không?”
Nhìn chằm chằm dáng vẻ trơ trến của Lý Vân Long, miệng Dương Tiêu co giật dữ dội.
Năm năm rồi, tròn năm năm, lão già này vẫn không thay đổi tý nào.
“Dương Tiêu, ngay cả Long Ảnh cũng đã phái người tới. Quả thực rất thú vị, quả thật chuyên động mọi hướng, vậy thì sao? Đây là thế mạnh của cậu?
Dựa vào Trịnh Thu thu hút sự chú ý của mọi người, cậu thực sự là phôi thai thô kệch không lên được bàn!”
Dương Bân Hàn khinh thường.
Trong mắt Dương Bân Hàn, đây chắc chăn là thủ đoạn đặc biệt của quản gia Trịnh Thu hỗ trợ cho Dương Tiêu, mục đích là để cho Dương Tiêu có cơ hội nỗi bật, là để Dương Tiêu khiến cho bà cụ chú ý xếp ngang hàng với mình.
Dương Bân Hàn khinh thường, anh ta thật sự khinh thường.
Nếu đây là toàn bộ sức mạnh của Dương Tiêu thì không sao, nhưng đáng tiếc tất cả những gì Dương Tiêu dựa vào đều là ngoại lực.
Trong mắt Dương Bân Hàn, nếu không phải có Trịnh Thu giúp Dương Tiêu, thì Dương Tiêu chẳng bằng cả răm.
Dương Tiêu nhìn Dương Bân Hàn: “Ong nội Trịnh giúp tôi? Ha! Dương Bân Hàn, làm sao anh biết tôi mạnh thê nào?”
“Cậu mạnh? Cậu mạnh cái quản!
Không có Trịnh Thu giúp cậu, cậu chỉ là đồng cứt chó, thối không ngửi nỏi!”
Dương Bân Hàn rất khinh thường.
Khuôn mặt già nua của bà cụ nhà họ Dương ở Đề Đô tràn đầy lạnh lùng, bà ta chậm rãi ngôi xuống, nhìn Dương Tiêu đã không còn thuận mắt nữa.
Vừa nãy bà ta còn tưởng mây năm nay Dương Tiêu có năng lực kinh người, nhưng ai ngờ Dương Tiêu lại dựa vào thực lực của Trịnh Thu.