Theo quan điệm của Dương Tiêu, chỉ cần nhà họ Liễu ở Đề Đô không ngu ngốc đến thé, chắc sẽ chịu đựng Lý Thần Chiến và Liễu Như Yên.
Nhưng điêu mà Dương Tiêu không bao giờ ngờ tới là mọi thứ khác xa không hề đơn giản như anh tưởng tượng.
Lúc này, nhà họ Liễu ở Đề Đô.
Quản gia nhà họ Liễu báò cáo: “Chủ nhà, ông cụ, bà cụ nhà họ Dương và cậu cả Dương Bân Hàn đến thăm!”
“Để bọn họ vào đi!” Ông cụ nhà họ Liễu chậm rãi nói.
“Vâng, ông cụ!” Quản gia đáp.
Liễu Cảm Văn chủ nhà họ Liễu trằm tư: “Bô, như này không tôt lãm? Nhà họ Khương đã bị Dương Tiêu diệt, hơn nữa Lý Thần Chiến còn là người của Dương Tiêu. Dương Tiêu biết nhất định sẽ can thiệp vào chuyện này, lỡ Dương Tiêu làm khó chúng ta, hậu quả có thê rất thảm khóc!”
“Văn nhi, xem ra con khá đánh giá cao Dương Tiêu nhỉ?” Ông cụ nhà họ Liễu nhíu mày nói.
Liễu Cẩm Văn nói thật: “Bó, là như thế này!”
Hôm nay, địa vị của Dương Tiêu như mặt trời lúc trưa, như hồ xuống núi, không thể ngăn cản.
Tắt cả lực lượng đều bị lu mờ trước mặt Dương Tiêu, Liễu Cẩm Văn thực sự đánh giá cao Dương Tiêu.
“Văn nhi, con coi trọng Dương Tiêu chứ không phải Lý Thân Chiên, Lý Thần Chiễn là cái thá gì? Hồi đó, cậu ta ở nhà họ Liễu cũng chỉ là sát thủ, còn Dương Tiêu thì sao? Nói trăng ra, cậu ta là đàn em của một hạng nhân vật, con cảm thây Dương Tiêu sẽ ra mặt vì một tên đản em?” Ông cụ nhà họ Liễu nhẹ giọng nói.
Sau đó, ông ta nói tiếp: “Làm việc gì cũng cân phải nhìn nhận lâu dài, nhà họ Dương cũng không đơn giản, nêu thẻ đánh bạc mà nhà họ Dương đưa ra đủ, chuyện liên hôn chưa chắc đã không thêt”
“Nhưng…” Liễu Cầm Văn mở miệng.
Ông cụ nhà họ Liễu xua tay: “Được rôi, na nhi, không nhưng nhị gì hết!”
Nhìn thấy thái độ kiên quyết của cha, Liễu Cầm Văn chỉ có thê thụ động chấp nhận, ông ta cũng không thê nói gì thêm.
Trong nhà họ Liễu ở Đề Đô, ông cụ nhà họ Liễu có quyền cao chức trọng, lời nói còn có giá trị hơn cả Liễu Cầm Văn.
Xét cho cùng, ông cụ nhà họ Liễu là chủ trước của nhà họ Liễu, ‹ có ảnh hưởng rất lớn, ông ta vì tuổi cao mới truyền lại vị trí chủ nhà cho Liễu Cảm Văn.
Trên thực tế, nhiều việc của nhà họ Liễu ở Đề Đô đều do chủ nhà cũ quyết định, trong đó có việc trục xuất Lý Thần Chiến năm đó.
“Ông cụ, gần đây vẫn khoẻ chứ?”
Không lâu sau, giọng nói của bà cụ nhà họ Dương vang lên, bà ta đến biệt thự nhà họ Liễu cùng Dương Bân Hàn trong bộ vest và đôi giày da.
Dương Bân Hàn đi theo sau bà cụ Dương, anh ta cười hung ác nham hiểm nói: “Dương Tiêu, cậu cho rằng mình có thê diệt được nhà họ Dương ở Đề Đô sao? Nói cho cậu biết, không có cửa đâu! Lần này Liễu Như Yên không chỉ là của tôi, mà cậu bảo vệ mình cũng khói”
Vẻ mặt anh ta tràn đày đắc ý, như thể nhà họ Dương ở Đề Đô vẫn luôn sừng sững không ngã, như thể Dương Tiêu sắp muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
“Ha ha! Vẫn khoẻ, bà này, trông bà cũng càng ngày càng có sức lực!”
Ông cụ nhà họ Liêu cười lớn.