Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cúp điện thoại, trong mắt Dương Tiêu lóe lên tia chờ mong: “Ảnh Huyên, rốt cuộc em cũng xuất hiện rôi sao?”

Anh đã biết được từ miệng của Lý Thần Chiến về sự xuất hiện của người phụ nữ mặc đồ đen ra tay nhanh chóng, cộng với người phụ nữ mặc đồ đen đeo chiếc mặt nạ hình đầu chim ưng màu đen, Dương Tiêu rất chắc người này có lễ là Lăng Ảnh Huyên, cựu đội phó của đội đặc chiến Đông Phương Thần Ưng.

Ngoài ra, trước khi đi người phụ nữ mặc đồ đen nói họ của cô ây là họ Lăng, đó chắc chắn là Lăng Ảnh Huyên.

Biết Lăng Ảnh Huyên chưa chết, tảng đá lớn trong lòng Dương Tiêu đã rơi xuống.

Năm năm trước, Dương Tiêu dẫn đầu các thành viên của đội đặc chiến Đông Phương Thần Ứng hoàn thành một nhiệm vụ, khi đi qua khu rừng mưa nhiệt đới thì bị phục kích.

Lúc ngàn cân treo sợi tóc Lăng Ảnh Huyện đã ra tay, ngăn chặn vô số sát thủ tầm cỡ thế giới, câu giờ để bọn anh trốn thoát thành công.

Sau trận chiến khu rừng mưa nhiệt đới, hai phần ba thành viên của đội đặc chiến Đông Phương Thần Ưng đã chết, và hàu hết một phần ba còn lại bị thương nặng.

Thân là đội trưởng, Dương Tiêu mất hết sức lực, Dương Tiêu ngủ đông trong nhà họ Đường suốt năm năm.

Dương Tiêu không bao giờ dám quên mối hận đẫm máu này. Ảnh coi cô như em gái của mình, môi khi nhớ đến bóng lưng ảm đạm của Lăng Ảnh Huyên, Dương Tiêu đều không kìm được đau lòng.

Nói một cách hợp lý thì đáng lẽ ra anh thân là đội trưởng phải ở lại câu giờ, nhưng vì đê mình sông, Lăng Ảnh Huyện đã không ngân ngại lây thân bị thương của mình đề họ rời đi trước.

Kể từ đó, trong năm năm Dương Tiêu đã không nghe nói gì vê Lăng Ảnh Huyên.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, trái tim của Dương Tiêu lại rất đau.

Bây giờ, khi biết Lăng Ảnh Huyện vẫn chưa chết, Dương Tiêu cảm thầy như trút được gánh nặng.

“Ảnh Huyên, em vẫn còn sống, tại sao em không xuất hiện gặp anh?”

Dương Tiêu thở dài, rất khó hiểu.

Vù vùi Ngay lúc này, một người phụ nữ mặc đô đen đứng trên tòa nhà cao gân bệnh viện.

Người phụ nữ mặc đô đen nhìn chăm chằm vào Dương Tiêu trong đám đông, lẫm bắm một mình: “Ảnh Dương Tiêu, Ảnh Huyện đã yêu anh sâu đậm từ rất lâu rồi, sao CÓ thể gặp anh được? Đời này, hãy để Ảnh

Huyên âm thầm bảo vệ anh nhé!”

Yêu mà không có được, vô cùng đaul Đã không thể quên, Lăng Ảnh Huyên liền Biến cách bảo vệ.

Dương Tiêu không hề biết Lăng Ảnh Huyên âm thâm bảo vệ anh rât kỹ.

Vào lúc này, Dương Bân Hàn đã tìm ra kẻ thù lớn nhất của Dương Tiêu.

“Đường Hạo, Đường Dĩnh?” Dương Bân Hàn cười có ý sâu xa.

Tài xế báo cáo: “Đúng vậy, cậu chủ lớn, Đường Hạo và Đường Dĩnh đều là người nhà họ Đường.”

“Cậu chủ nhỏ vào nhà họ Đường ở rễ năm năm vẫn luôn bị Đường Hạo và Đường Dĩnh sỉ nhục. Những ngày này, cậu chủ nhỏ đã tiền hành một cuộc dọn dẹp lớn, trục xuất hai anh em Đường Hạo và Đường Dĩnh ra khỏi nhà họ Đường!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK