Lý Lâm liếc mắt nhìn bức tranh sau đó lắc đầu nói: “Tiểu tử này, vừa rồi còn cảm thấy mắt nhìn của cậu không thô tục, nhưng không nghĩ đến cậu lại bị một bức tranh chữ giả mạo che mờ, thực lòng nói cho cậu biết, không nên mua, đối với loại tranh chữ như thế này giá cả cũng chỉ khoảng năm mươi sáu mươi đồng mà thôi.”
“Cảm ơn Lý tiền bối đã chỉ điểm, chỉ có điều bức tranh chữ này hình như là hàng thật!” Dương Tiêu cười nhạt nói.
Nhìn thấy Dương Tiêu không hề nghe lời khuyên của sư phụ mình, Trương Uy khinh thường nói: “Tiểu tử, sư phụ của tôi cũng đã nói rồi, bức tranh chữ này chỉ có giá khoảng năm đến sáu mươi đồng mà thôi, anh lại nói đây là hàng thật, anh con mẹ nó có phải là đồ ngu hay không?”
Tạ Quần cười nham hiểm, cả khuôn mặt khinh thường.
Quần chúng vây quanh cũng bật cười khinh thường, tất cả bọn họ đều tin vào mắt nhìn của Lý Lâm.
Dù sao, thực lực đệ nhất đại sư kiểm định bảo vật của thành phố Trung Nguyên cũng không dễ gì nghi ngờ.
Nhất thời, cả đám người nhìn Dương Tiêu giống như đang nhìn một tên ngốc, giống như đang nhìn một kẻ nhược trí không nghe lời khuyên của người khác. “Vốn dĩ cho rằng tên tiểu tử này có chút thực tài, hiện tại xem ra cũng chỉ có như vậy mà thôi! Vừa rồi tên tiểu tử này có thể phát hiện ra bình gốm sứ Thanh Hoa triều Minh là hàng nhái, có lẽ toàn là đoán bừa mà thôi.”
“Nhất định là đoán bừa rồi! Tên phế vật nổi danh khắp.
thành phố Trung Nguyên, làm sao biết giám định bảo vật?”
“Câu nói này tôi vô cùng đồng ý, tên tiểu tử này vừa rồi chỉ tình cờ đụng phải vận may cứt chó mà thôi, hắn thì biết cái gì gọi là kiểm định cổ vật chứ!”
Cả đám người nhìn Dương Tiêu không ngừng châm chọc, nhìn Dương Tiêu giống như nhìn thấy một tên ngu ngốc vậy.
Lý tiền bối Lý Lâm cũng đã lên tiếng bức tranh chữ này không đáng tiền, nhưng Dương Tiêu nhất quyết phải mua, đây không phải là đại diện tiêu biểu cho hình ảnh kẻ ngốc lắm tiền hay sao?
Sắc mặt ông chủ sạp hàng vô cùng khó coi, sau khi bị nói ra chân tượng sự việc, vậy thì bức tranh chữ này của ông không dễ bán nữa rồi.
Dương Tiêu căn bản không màng đến những lời bàn tán của những người xung quanh, anh rút ra điện thoại sau đó: quét mã QR thanh toán năm ngàn nhân dân tệ: “Giao dịch. . truyện đam mỹ
thành công, bức tranh chữ này thuộc về tôi rồi!”
“Được chứ, người anh em này, bức tranh chữ này thuộc về cậu rồi!” nhìn thấy Dương Tiêu đã chuyển khoản thành – công năm ngàn nhân dân tệ, chuyện này quả thật khiến cho ông chủ sạp hàng vui mừng khôn xiết.
Bức tranh vẽ bản thân nhập hàng vài chục đồng, qua tay liền có thể bán ra năm ngàn nhân dân tệ, tiền lời kiếm được ở giữa cũng phải lên đến vài ngàn nhân dân tệ.
Trương Uy cười nham hiểm: “Không biết tốt xấu! Đã nói rằng là hàng phế phẩm vậy mà vẫn mua, phế vật chính là phế vật!”
“Ha ha ha ha! Kim Đại Chung còn hi vọng vào tên phế vật này để thay đổi tình thế sao! Hừ! Kim Đại Chung, tôi nói cho ông biết, hôm nay đã mời Lý tiền bối cùng với Trương đại sư, muốn cùng tôi tranh giành đầu bài sao, đợi đến kiếp sau đi!” hai tay Tạ Quần ôm chặt trước ngực, kiêu ngạo nói.
Kim Đại Chung bước đến bên cạnh Dương Tiêu nói: “Người anh em Dương Tiêu này, cậu xác định đây chính là một món bảo vật?”
Vừa rồi đích thân Lý Lâm cũng đã lên tiếng, đây chỉ là hàng phế phẩm, nếu như bức tranh này thật sự không có chút giá trị nào, vậy thì ông cùng Dương Tiêu nhất định sẽ bị đám người này châm chọc một phen.
“Chắc chắn là một món bảo bối, còn chỉ tiết như thế nào thì phải chờ mở ra xem đã!” Dương Tiêu thấp giọng nói.
Khi nghe thấy lời nói này của Dương Tiêu, khuôn mặt già nua của Lý Lâm hiện lên nét kinh ngạc: “Mở ra xem bên.
trong? Không lẽ lão phu đã nhìn lầm rồi hay sao?” Ị Ông một lần nữa tỉ mỉ quan sát, phát hiện bức tranh chữ – mà Dương Tiêu vừa mua về không hề có chút gì đặc biệt, đến một chút dấu vét cũng không cách nào quan sát ra được.
Không lẽ bức tranh chữ này còn ẩn chứa một bức tranh khác? Không thể nào? Đây rõ ràng chính là hàng phế phẩm thường thấy trên thị trường.
Bức tranh chữ này đem ra lừa gạt những kẻ mới vào nghề còn được, còn nếu đem ra lừa lọc những người lâu năm như bọn họ quả thật không cần phải nghĩ đến.