“Dương Tiêu, thằng phế vật nhà cậu điên rôi hả?” Triệu Cầm nỗi cơn tam bành.
Bà ta thực sự cho rằng Dương Tiêu vô lý, có ý khiên bọn họ mất mặt.
Đường Kiến Quốc thấp giọng nói: “Phải chăng người đâu độc mẹ là Dương Tiêu, Dương Tiêu định chạy trON “Chạy trốn?” Con ngươi Triệu Cầm co rụt lại, không kìm được hít vào một hơi lạnh.
Nếu Dương Tiêu bỏ trốn, thì bọn họ sẽ thực sự gặp rắc rôi nghiêm trọng.
Trong xe, Đường Mộc Tuyết nghiêm mặt nói: “Anh chắc chắn muốn mua trang sức phỉ thúy hoàng gia cho bà ngoại à?”
“Ừ, mua!” Dương Tiêu gật đầu.
“Mặc dù anh đã từng gặp bà ngoại một lần, nhưng ân tượng mà bà ngoại đề lại lạ cho anh rất tốt.”
“Dù nói thế nào thì bà cũng là người thân của chúng ta. Nay bà đã qua đời, chúng ta là bề dưới thì hãy dùng hết khả năng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của bài”
Nghe vậy, trong lòng Đường Mộc Tuyêt dâng lên một luông âm áp.
Cô biết Dương Tiêu có lòng dạ tốt bụng, anh làm như vậy chắc chắn là vì lợi ích của mình.
“Cảm ơn!” Đường Mộc Tuyết chân thành cảm kích.
Dương Tiêu cười dịu dàng: “Mộc Tuyết, không được nói cảm ơn, chúng ta là người một nhà!”
Trái tim Đường Mộc Tuyết ấm áp, cô hiểu Dương Tiêu không chỉ chập nhận cô, mà còn chấp nhận cả gia đình không thể chịu đựng nỗi của cô.
“À đúng rồi, sao anh lại bảo Hồ Khoan Quảng rút lui?” Đường Mộc Tuyết tò mò hỏi.
Dương Tiêu nghiêm nghị nói: “Người đã khuất là chuyện lớn. Không nên làm to chuyện trong tang lễ của bà ngoại, sẽ quây rây bà ngoại!”
“Ý anh là đã tra ra hung thủ rồi?”
Đường Mộc Tuyết kinh ngạc hỏi.
Dương Tiêu tràm giọng nói: “Hung thủ không phải Triệu Văn Triết thì chính là Tôn Phú Quý. Bây giờ Tôn Phú Quý là người khả nghỉ nhất, Triệu Văn Triễt che giấu rất tốt, nhưng không trồn thoát có quan hệ.”
“Cái gì? Sao có thể là bọn họ?”
Đường Mộc Tuyết sửng sốt.
Dương Tiêu thấp giọng nói: “Người chết vì tiền, chim chết vì thức ăn. Hai cây nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi đáng giá không ít tiền!”
“Hung thủ có ý đồ với nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi? Không phải chứ? Cho dù Triệu Văn Triết và Tôn Phú Quý thiếu tiền, cũng sẽ không làm ra chuyện tày trời như vậy chứ?”
Dương Tiêu cười khẩy lắc đầu: “Mộc Tuyết, kinh nghiệm từng trải của em còn quá ít!”
“Địa ngục trống không, ác ma ở nhân gian!”