Khi nhóm cao thủ cờ vây nghe nói Park Joon Hyun được mệnh danh là thiên tài cờ vây năm nghìn năm có một, bọn họ gân như khinh thường.
Xét cho cùng, cò vậy ở Thiên Phủ Chỉ Quốc có một lịch sử lâu đời, cờ vây Trung Hoa luôn được nhắc đến trên đấu trường thế giới.
Hơn nữa, Thiện Phủ Chỉ Quốc đã vô địch trong nhiều trận cờ vây cập quốc gia, ngôi vững ngôi vị quán quân năm năm liên tiêp, được thế giới biết đến.
Hôm nay Park Joon Hyun đến khiến đám cao thủ cờ vây lần lượt thua trận khiến ai nấy đều xâu mặt.
Cát Hưu thở dài thườn thượt, nhìn dáng vẻ của Park Joon Hyun, trong lòng ông tái nhợt và vô lực. . 𝖳гuyệ𝑛 hay luô𝑛 có tại ~ 𝖳г U𝓂tгuyệ𝑛.V𝑛 ~
Hết cách, Park Joon Hyun quá mạnh.
Giống như Bạch Nguyện Kiệt, ông kiên trì chưa tới nửa tiêng đã thua.
Trong Thiên Phủ Chi Quốc, ông và Bạch Nguyên Kiệt tuyệt đối là đỉnh cao trong giới cờ vây. Giờ cả ông và Bạch Nguyên Kiệt đều bị đánh bại, lúc này còn ai có thể đấu lại họ?
Nhóm kỳ thủ cờ vây Hàn Quốc do Park Joon Hyun đứng đầu đứng dậy chế nhạo.
“Mẹ kiếp, bọn kỳ thủ cờ vây Trung Hoa các người cũng chỉ biệt qua loa vài câu. Trong những năm gân đây trong giới cờ vây Trung Hoa các người xuất hiện thế hệ cờ vây mới nào?”
“Ha! Cho dù thế hệ mới xuất hiện có thê mang theo biêu ngữ thì thế nào?
Trước mặt thiên tài Hàn Quốc chúng tôi vẫn chẳng là cái thá gì!”
“Đúng Vậy, mấy lão già này: đều thua Joon Hyun, càng không phải nói đến bọn đàn em. Joon Hyun được Hàn Quốc chúng tôi mệnh danh là thiên tài cờ vây năm nghìn năm có một, trong số các người chẳng ai đủ để Joon Hyun treo lên đánh.”
Được bọn họ khen ngợi, lòng hư vinh trong lòng Park Joon Hyun thỏa mãn cực độ.
Lần này anh ta đến Thiên Phủ Chỉ Quốc là muốn đập phá.
Cụ thể là lần này anh ta ra nước ngoài đã đập phá rất nhiều.
Trên thế giới, cờ vây nổi tiếng nhát là ở Thiên Phủ Chi Quốc, Nhật và Hàn Quốc bọn họ.
Trong những năm qua, các thê hệ trẻ ở Hàn Quốc đã không. thể tự trụ, vững, điều này đã khiến danh tiếng của Thiên Phủ Chi Quốc và Nhật Bản trong giới cờ vây ngày càng lớn.
Bây giờ trong giới cờ vây Hàn Quôc đã có anh ta Park Joon Hyun, và tất cả các cao thủ cờ vây lớn trên thế giới sẽ bị lu mờ trước mặt anh ta.
Park Joon Hyun ngắng cao đầu ngạo nghễ: “Giới cờ vây Trung Hoa hệt người rồi? Chỉ có vậy thôi hả? Thật sự khiến người khác thất vọng!”
Anh ta hung hăng ngang ngược đến mức hoàn toàn phót lờ nhóm cao thủ cờ vây Trung Hoa.
“Ai nói trong giới cờ vậy Trung Hoa không có ai? Đúng là ăn nói lớn lồi!”
Ngay khi Park Joon Hyun đạng đắc ý, một tiếng mắng đột nhiên nỗ tung, chỉ thầy Dương Tiêu và Bạch Nguyên Kiệt đi cùng nhau.
Nhìn thấy Bạch Nguyên Kiệt, Park Joon Hyun khinh thường nói: “Ông đã là kẻ bại dưới tay tôi, chăng lẽ ông còn muốn tự rước lấy nhục?”
Sáng nay, anh ta đã đánh bại Bạch Nguyên Kiệt với tốc độ cực nhanh, Park Joon Hyun đã không để Bạch Nguyên Kiệt Xhonh cờ Trùng Hoa này vào mắt nữa.
“Park Joon Flyun, cậu bớt đắc ý. Bây giờ người đầu với cậu không phải tối, mà là cậu ấy!” Bạch Nguyên Kiệt chỉ vào Dương Tiêu.