Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cúp điện thoại, Trần Khải tỏ vẻ thần bí, trong lòng Dương Tiêu dâng lên một điêm báo dữ dội.

Chắc không phải lại lái xe đấy chứ?

Hơn nữa còn là kiêu lái xe bẩn bẩn kial TỉnhI Ngay sau đó, Trần Khải đã gửi một video clip ngắn cho Dương Tiêu.

Dương Tiêu nhấp vào, hai mắt lập tức trừng lớn.

Trong video, một tay đàn ông bay nhanh, còn người phụ nữ trong video thì hớ hênh, kết thúc thì vẻ mặt đầy mãn nguyện.

“Đò mò!” Xem xong, Dương Tiêu không khỏi bùng nô.

Đúng lúc này, Trần Khải gửi đến một tin nhắn: “Đội trưởng, bàn tay của bậc thầy Kato được xưng là những ngón tay vàng. Anh là người kiểm soát bàn phím, sợ là trước mặt anh bậc thầy Kato sẽ mặc cảm!”

“Biến đi cho tôi!” Đầu Dương Tiêu nổi đầy vạch đen.

Lúc trước Dương Tiêu thật sự không biết tại sao những phụ nữ Âu Mỹ kia biết tay mình nhanh như vậy lại nhớ thương anh.

Hóa ra, đây lại là lý do.

Nhớ lại vẻ mặt ngượng ngùng của Cung Linh Nhi vừa nãy, Dương Tiêu càng không nói nên lời.

Phía sau sân khấu không có của, Dương Tiêu muốn đi cũng không thẻ đi được.

Sau khi buổi biểu diễn của Cung Linh Nhi kết thúc, đêm đã rất khuya.

Rất đông người hâm mộ muốn tìm Dương Tiêu xin chữ ký, chụp ảnh chung nhưng Dương Tiêu vận đứng, sau hậu trường, không chịu ra ngoài.

Không phải anh tự cho là thanh cao, mà là Dương Tiêu biết cây to đón gió, hiện tại anh chỉ muốn khiêm tốn.

Nói trắng ra, hiện tại sức lực của Dương Tiêu đã khôi phục được chín mươi phần trăm, thiêu chút nữa sẽ trở lại thời kỳ đỉnh cao.

Cho đến khi sức chiến đấu được khôi phục hoàn toàn, có thể không gây rắc rội cho gia đình thì sẽ không gây rắc rồi.

Đúng mười giờ, Cung Linh đeo mặt nạ đen nói: “Nhanh lền, đi, anh đưa tôi vê nhà!”

“Tôi… tôi đưa cô về? Cô… không phải cô nhớ thương tốc độ tay của tôi đây chứ? Cô… cô tỉ tiện! Nhóc Linh Nhi, cô chỉ là một đứa trẻ!” Dương Tiêu chết lặng nói.

Nghe đến đây, Cung Linh Nhi suýt bị nội thương.

Cung Linh Nhi trọn to hai mắt nhìn Dương Tiêu: “Không phải chứ Dương Tiêu, trong đầu anh nghĩ gì thế?

Được! Tôi nhó thương tóc độ tay của anh đấy, đêm nay anh dám về nhà cùng tôi không? Tôi tắm rửa sạch sẽ chờ anh trên giường!”

Nói xong, Cung Linh Nhi ưỡn ngực, khá là kiêu ngạo.

“Khu!” Dương Tiêu vừa ho vừa sờ mũi.

Trong lòng anh chỉ có Đường Mộc Tuyết, cho dù những cô gái khác xinh đẹp như thế nào, Dương Tiêu cũng sẽ không có ý nghĩ xâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK