Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ừ, bắt đầu bắn tỉa!” Phùng Tứ cũng không muôn giãng co nữa.

Pằng pằng pằng!

Lúc này, Long Ngũ cầm súng bắn tỉa bóp cò liên tục, cách đó không xa ba người bị Long Ngũ giết chết.

Mà một tay bắn tỉa nhận ra có người đang bí mật bắn tỉa, anh ta lập tức khóa vị trí của Long Ngũ, muôn tiêu diệt Long Ngũ.

Vẻ mặt của Long Ngũ thay đổi, anh không ngờ phản ứng của đối phương lại nhạy bén như vậy.

Long Ngũ muốn tránh, nhưng đã không kịp.

“Mẹ kiếp, dám núp trong bóng tối, xuÔng địa ngục đi!” Tên bản tỉa tức giận hét lên, ngang tàng bóp cò.

Vèol Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tia sáng lạnh lẽo bắn ra, quân tử kiếm nhanh chóng chém súng băn tỉa làm đôi, tên băn tỉa càng thê thảm hon, bị quân tử kiếm đâm thẳng vào cổ, thân thể anh ta run lên lùi mạnh ra sau tường.

“Phù!” Nhìn thấy thế, Long Ngũ thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn xung quanh thì thấy Dương Tiêu đang cười nhẹ với anh.

Long Ngũ kinh ngạc cười nói: “Không hồ là thân chết, thực lực này quá đỉnh!”

Bốp bóp!

Ở một nơi khác, Phùng Tứ phát động cuộc tần công thần tóc, liên tục đây lùi Tiết Hồng Đồ và Lam Vi Vi.

“Phùng Tứ này mạnh như vậy?” Lam Vi Vi kinh hãi.

Tiệt Hồng Đô không kìm được cảm thán: “Trình độ sử dụng đao Đường của Phùng Tứ này mạnh hơn trước mây lân, e răng chỉ tôi và cô sẽ khó phân thăng bại!”

“Giết lũ chó già này, mau giết chết lũ chó già này!” Phùng Tứ hét lên.

Tuy nhiên, không có tiếng đáp lại, và không một bậc thây nào bị tân công.

Phùng Tứ sững sờ, nhóm đàn em cũng sững sờ. Bọn họ đã bố trí các tay súng bắn tỉa từ trước, tại sao những tay bắn tỉa này không đáp lại dù chỉ là một tiếng?

Trong lòng Phùng Tứ dâng lên một linh cảm không tôt, ông ta lại hét lớn: “Tay bắn tỉa, tay bắn tỉa đâu?”

“Bọn họ đã đến âm phủ điểm danh rỒi. Phùng Tứ, ông đang chờ không nổi muốn chết à?”

Trong giây tiếp theo, Dương Tiêu đi vê phía ông ta từ một chỗ cao với vẻ mặt lạnh băng.

“Dương… Dương Tiêu?”

Nhìn thấy toàn thân Dương Tiêu toát ra vẻ lạnh như băng và ngạt thở đi về phía mình, con ngươi của Phùng Tứ co rút trước, sau đó xác định Dương Tiêu chưa chết, Phùng Tứ như vừa nhìn thấy ma linh hồn run lên.

“Tên này… tên này thế mà còn sống?”

Nhóm đàn em của Phùng Tứ càng kinh hãi hơn.

Ngay lúc này, bọn họ thất bại liên tiếp, bọn họ đã gọi tay bắn tỉa, mà những tay bắn tỉa không trả lời yêu cầu của họ.

Không cần suy nghĩ nhiều, những tay bắn tỉa được bồ trí cần thận trước khi đến chắc chắn đã bị giết hét.

Lam Vi Vi ngạc nhiên nói: “Dương Tiêu, anh không sao chứ?”

“Đối mặt với nhân,vật không lên nồi sân khẩu thì có thể có chuyện gì được?” Dương Tiêu nhẹ giọng nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK