Cho dù cử chỉ và hành vi của hai vợ chồng Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm có ghê tởm thẻ nào thì họ dẫu sao cũng là bố mẹ ruột của Đường Mộc Tuyết.
Dương Tiêu hiểu rất rõ rằng, nếu như thật sự yêu một ai đó thì phải yêu hết tất cả của cô ấy, không có bắt kỳ chuyện gì hoàn mỹ hết thảy cả.
Ông trời đã trao cho mình một Đường Mộc Tuyết đẹp đẽ không tì vết, cho dù bên cạnh cô có những sự tồn tại không được hoàn mỹ thì mình cũng phải chấp nhận.
“Vâng vâng vâng, thần y Liễu, làm phiền ông rồi!” Triệu Cầm vội vàng phụ họa nói.
Bà ta lườm Dương Tiêu một cái, như thể muốn nói xem ra thằng nhóc mày còn biết điều đó.
Nếu hôm nay Dương Tiêu dám không mở miệng giúp Đường Kiến Quốc thì khi rời khỏi Tế Thế Đường này, bà ta sẽ mắng cho Dương Tiêu một trận thật to, để Dương Tiêu biết cái gì gọi là tôn tỉ trên dưới.
Đường Kiến Quốc như trút được gánh nặng. Ông ta sợ ban nãy Dương Tiêu ghi hận lên ông ta, sẽ không giúp ông ta nói chuyện.
Nghe thấy Dương Tiêu nói như vậy, trong lòng Đường Mộc Tuyết như phải nếm trải ngũ vị tạp trần, trở nên cực kỳ phức tạp.
Cô có thể nhìn ra được, dù Dương Tiêu có mở miệng nhưng trong lòng bố mẹ mình vẫn xem thường Dương Tiêu như cũ.
Dù Liễu Giang Hà thiên tư không được thông minh, nhưng dẫu sao cũng đã sống cả một đời người rồi, ông ấy biết Dương Tiêu là con rễ nhưng lại đi ở rễ, sợ rằng có nhiều khó khăn không kể xiết.
Trực giác của Liễu Giang Hà nói cho ông ta biết, y thuật của Dương Tiêu cực kỳ siêu phàm, nếu Dương Tiêu đã chịu ra tay thì sợ rằng cũng chẳng đến phiên mình đâu.
Vì muốn xác nhận ý nghĩ này của mình có đúng hay không, Liễu Giang Hà lại quay sang nhìn Dương Tiêu lần nữa. Dương Tiêu nhận ra điều này nên chỉ cười nhạt một tiếng với Liễu Giang Hà.
Trông thấy Dương Tiêu chỉ cười nhạt một tiếng, Liễu Giang Hà đã hoàn toàn hiểu ra, cặp vợ chồng này hẳn là có không ít thành kiến với Dương Tiêu.
“Thì ra là thế. Tiểu Trạch, giúp sư phụ lấy châm bạc ra đây!”
Liễu Giang Hà từ tốn mở miệng nói.
“Cảm ơn thần y Liễu, cảm ơn thần y Liễu!” Nghe vậy, cả người Đường Kiến Quốc đều kích động hét cả lên.
Ông ta biết, chỉ cần Liễu Giang Hà ra tay thì đôi chân tàn tật – 1 của ông ta chắc chắn có hy vọng được chữa khỏi.
Nhìn khắp toàn bộ thành phố Trung Nguyên, chỉ sợ chẳng một ai có thể có y thuật sánh bằng Liễu Giang Hà.
Lúc hai chân Đường Kiến Quốc gặp tai nạn xe cộ, bác sĩ đã từng nói đôi chân này của ông ta vẫn có khả năng trị khỏi, chỉ là phải cần một khoản tiền thuốc men khổng lồ.
Tiếc rằng, khi ấy Đường Kiến Quốc tông phải người khác, người bị tông lại là người có tiền có quyền, sau khi chịu áp lực bức bách ấy, tiền trong nhà đã không còn thừa được bao nhiêu nữa.
Cho nên, tật trên chân Đường Kiến Quốc hết kéo dài lại vẫn tiếp tục là kéo dài, chẳng mấy chốc đã qua nhiều năm.
May mà, mấy năm nay Đường Kiến Quốc hằng ngày vẫn kiên trì uống thuốc khơi thông mạch máu, vẫn còn hy vọng chữa khỏi.
Vương Trạch nhíu mày, nói đầy vẻ khó tin: “Sư phụ, ngài muốn phá lệ hay sao? Bây giờ đã hơn mười hai giò rồi!”
Liễu Giang Hà thường trị liệu miễn phí trước mười hai giờ, chuyện này đã trở thành thông lệ, cũng đã giữ vững được hơn hai mươi năm rồi.
Nhưng thật ra, trong lời nói của Vương Trạch lại có ý khác.
Gã ta ám chỉ Liễu Giang Hà đừng nên bị vẻ ngoài đạo mạo của Dương Tiêu che mắt. Nếu Dương Tiêu thật sự có y thuật không tầm thường thì đã không cần phải để sư phụ mình ra tay. Trong mắt Vương Trạch, chuyện này quá hoang đường, quá buồn cười.
Liễu Giang Hà sao không rõ tâm tư của Vương Trạch, ông ta hừ lạnh một tiếng: “Người như sư phụ hành y tế thé, lấy việc cứu người đặt lên trên hết, chậm một chút có đáng là gì chứ?
Tiểu Trạch, sư phụ thấy gần đây lúc nào con bốc thuốc trong lòng cũng nóng nảy bộp chộp. Chuyện này không tốt chút nào.”
Bị Liễu Giang Hà răn dạy, Vương Trạch giật mình kêu lên, trong nháy mắt cả người gã ta như một quả bóng da căng bị xì hơi, sợ hãi nói: “Sư phụ, ngài dạy bảo rất đúng, con đi lấy châm ngay đây ạ!”
Người khác có thể không hiểu nhưng Vương Trạch lại hiểu rất rõ. Liễu Giang Hà duy trì truyền thống hơn hai mươi năm qua, chưa từng phá lệ bao giờ, càng rất ít khi phát cáu.
Bây giờ, chỉ vì một thằng Dương Tiêu mà Liễu Giang Hà cứ liên tục răn dạy mình, chuyện này khiến Vương Trạch thầm khó chịu mãi không thôi.