“Dừng lại!” Ngay khi cái tát sắp rơi xuống, đột nhiên vang lên một giọng nói như sắm.
Nhìn kỹ thì thấy bóng dáng Dương Tiêu đang đứng ở cổng biệt thự.
Nhìn thấy cái tát in trên mặt Đường Mộc Tuyết, trên trán Dương Tiêu nổi gân xanh, néu không phải bà cụ Đường là trưởng bối, thì anh thật sự muốn đánh bà cụ Đường một trận cho ra trò.
Nhìn thấy Dương Tiêu, bà cụ Đường lập tức buông Đường Mộc Tuyết ra, sau đó nghiêm mặt trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Dương Tiêu, đồ phế vật, tôi thật không ngờ cậu lại quen biết cậu chủ nhà họ Trần ở Tây Song Bản Nạp, Hạo Hạo và Dĩnh Dĩnh là do cậu mưu sát đúng không?”
Dương Tiêu trực tiếp bỏ qua bà cụ Đường đi đến trước mặt Đường Mộc Tuyết quan tâm nói: “Mộc Tuyết, em ổn không?”
“Không sao, em thực sự không sao!” Đường Mộc Tuyết không muốn Dương Tiêu quá lo lắng.
Giờ phút này, trong lòng của Dương Tiêu như tan nát, anh đã hứa với Đường Mộc Tuyết sẽ không để cô phải chịu ấm ức, nhưng không ngờ bà cụ Đường lại đột nhiên nồi giận với Đường Mộc Tuyết.
Bà cụ Đường vẫn luôn tro trến, Dương Tiêu biết rất rõ điều đó, Dương Tiêu không chút do dự mà bám một cuộc điện thoại, nhân viên bảo vệ bên hồ Nhạn Minh nhanh chóng đến bên trong biệt thự.
Đội trưởng đội bảo vệ cung kính nói: “Anh Dương, anh có gì cần giúp đỡ sao?”
“Đưa bà lão đây ra ngoài cho tôi, nếu bà lão này cậy già lên mặt thì không cần khách sáo, trực tiếp ném ra ngoài cho tôi!” Dương Tiêu tức giận nói. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ảnh Đế Hôm Nay Lại Bị Lừa
2. Luyến Ái Từ Nơi Anh
3. Sau Khi Sủng Văn Kết Thúc
4. Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!
=====================================
“Vâng!” Đội trưởng đội bảo vệ gật đầu.
Bà cụ Đường tức giận sắp nỗ tung: “Đồ khốn nạn, Dương Tiêu, đồ phê vật nhà mày dám vô lễ với tôi, mày không sợ sắm sét đánh sao?”
“Vậy à? Mọi người mau ném bà lão này ra ngoài cho tôi!”
Nhìn thấy dáng vẻ không biết xấu hổ của bà cụ Đường, Dương Tiêu cau mày phát tay.
Thấy Dương Tiêu tức giận, các nhân viên bảo vệ đã trực tiếp đưa bà cụ Đường ra ngoài.
Bọn họ cũng không sợ bà cụ Đường giả vờ bị đụng, dù sao ông chủ ở bên hồ Nhạn Minh có quyền lực, có lai lịch thâm sâu là chỗ dựa cho bọn họ.
Hai mắt bà cụ Đường tràn đầy tơ máu, tức giận hét lên: “Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết, cái loại giết người như chúng mày sẽ không được chết tử tế, chúng mày chờ đấy, nhất định chúng mày sẽ nhận được quả báo, chúng mày.
sẽ chết không có chỗ chôn thân.”
“Mộc Tuyết, đau không?” Sau khi bà cụ Đường ồn ào rời đi, Dương Tiêu đau lòng nhìn Đường Mộc Tuyết.
Đường Mộc Tuyết gượng cười: “Em không sao, anh không cần lo lắng cho em.”
Nhìn thấy nụ cười gượng của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu càng cảm thấy khó chịu.
Anh đi ra ngoài đến rìa đảo nhỏ, lấy điện thoại di động ra gọi cho Long Ngũ: “Long Ngũ đại ca, tôi sẽ cho anh thêm hai tỷ tệ nữa. Tôi muốn tập đoàn Dược phẩm Đường Nhân phá sản trong vòng một tháng, tôi muốn tất cả mọi người trong nhà họ Đường như chó nhà có tang.”
Rồng có vảy ngược, chạm vào sẽ tức giận.
Đường Mộc Tuyết bị đánh, Dương Tiêu hoàn toàn tức giận.
“Thêm… thêm hai tỷ tệ nữa?” Long Ngũ ngắn người.
Dương Tiêu trầm giọng nói: “Nếu không đủ, tôi sẽ tiếp tục cho thêm, nhiều nhất là một tháng, tôi muốn nhà họ Đường phá sản!”
Anh nhẫn nhịn nhiều lần, nhưng đổi lại là bà cụ Đường ngày càng táo tợn hơn.