Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hự! Hự hự!” Vương Kiệt giãy dụa sắp chêt, khóe miệng càng ngày càng tràn nhiêu máu hơn.

Nhìn thây tình trạng thê thảm của Vương Kiệt, tật cả mọi người có mặt tại hiện trường đều thực sự bị sốc, họ không ngờ Dương Tiêu lại quả cảm đên vậy.

Lúc này, tất cả mọi người nhìn Vương Kiệt mà không có một chút thương hại hay thông cảm nào, như thể Vương Kiệt này đáng chết.

Nhân thây Vương Kiệt thật sự sắp chêt, Đường Đường vội vàng tiền lên khuyên can: “Dương Tiêu, không được! Thật sự không được! Anh không thể giết người, hiện trường có rât nhiêu người, nêu Vương Kiệt thực sự chết, thì cả hai chúng ta sẽ không ai thoát được, mà anh cũng không phải tự vệ!”

“Ưml! Ưm hự!” Vương Kiệt càng vùng vây mạnh hơn.

Ý thức của anh ta mơ hồ, không còn nghe thây ai đang nói chuyện, anh ta chỉ biệt mình sắp chết, trong lòng chỉ còn lại nỗi sợ hãi và hồi hận vô hạn.

Đường Đường lại khuyên can: “Dương Tiêu, đừng hành động theo cảm tính!”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Đường Đường, Dương Tiêu ném Vương Kiệt sang một bên như ném rác.

Đúng vậy, rất nhiêu người đã nhìn.

thây cảnh này, nêu Vương Kiệt chết mình thì sẽ chăng ảnh hưởng đến tông thê, nhưng e là Đường Đường sẽ gặp phải sóng gió.

Điêu quan trọng nhất là Dương Tiêu không muôn thê hiện mặt máu me của mình trước mặt Đường Đường, càng không muốn vì chuyện này mà mang lại quá nhiêu ảnh hưởng tâm lý cho Đường Đường.

“Phù!” Thấy Dương Tiêu bỏ tay, Đường Đường thở phào nhẹ nhõm.

Nếu Dương Tiêu thực sự giết Vương Kiệt, cô thật sự không biết phải làm gì tiệp theo.

Nằm liệt trên mặt đát, Vương Kiệt hít thở sâu vài lân mới tỉnh táo lại.

Lúc này, trán và lửng của anh ta đã đồ đây mô hôi lạnh, vừa nãy Vương Kiệt thực sự cảm thây mình sắp chết.

Cô em gái mặc váy bó sát hông bước tới nói: “A Kiệt, anh có sao không, A Kiệt!”

Không sao, không sao!” Vương Kiệt tiệp tục thở hôn hêễn.

Cô em gái mặc váy bó sát hông nhìn chăm chăm Dương Tiêu với vẻ mặt đây oán hận, cô ta xúi giục: “A Kiệt, tên khôn này thật quá đáng, mau, mau gọi cho anh Sử, anh Sử quen biệt anh Thâm, không phải anh ta đánh nhau giỏi lắm sao? Chúng ta gọi họ đên, chúng ta gọi họ đến đánh: chêt anh ta. Nêu anh ta không chết, uât ức trong lòng em sẽ không tiêu tan!”

“Được, anh sẽ gọi cho anh Sử!”

Vương Kiệt cũng tức giận không thôi.

Anh ta tung hoành ngang dọc ở Đề Đô, ai dám làm trái ý anh ta?

Ai ngờ hôm nay đưa cô em gái Bình Bình đi chơi lại gặp phải một nhân vật tàn nhân như Dương Tiêu.

Bị mất mặt trước mặt cô em gái Bình Bình, Vương Kiệt đương nhiên muốn trả thù.

Dương Tiêu thả anh ta ra, trong mắt Vương Kiêu, điêu này đủ đề chứng minh Dương Tiêu hoàn toàn không dám giết anh ta, nêu không nhà họ Hoàng sẽ không tha anh.

Vương Kiệt lập tức lây điện thoại di động từ trong túi ra, anh ta hung hăng nhìn chăm chăm Dương Tiêu: “Mẹ _ kiếp, anh dám động vào tôi, anh chết chắc rôi, mẹ kiệp hôm nay anh chết chác rôi, có giỏi thì đừng chạy!”

Nói xong, Vương Kiệt tìm thầy số điện thoại của Sử Tường, bấm gọi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK