“Lương Mãnh, anh thật to gan!” Ngay sau đó, một giọng nói lạnh lùng như địa ngục nỗ tung.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Dương Tiêu kịp đến hiện trường.
“Chàng… chàng trai!” Nhìn thấy Dương. Tiêu đến Triệu Thiết Cần VÔ cùng xúc động.
Sau khi thôn trang Triệu gặp nạn, ông buộc phải liên lạc với cháu gái Đường Mộc Tuyết đang ở thành phô Trung Nguyên xa xôi.
Mặc dù đã liên lạc được, nhưng biến hoá xảy ra quá nhanh khiến Triệu Thiết Căn tuyệt vọng, ông còn nghĩ mình đã được định sẵn sẽ chết.
Điều mà Triệu Thiết Căn không bao giờ ngờ tới là vào thời khắc quan trọng Dương Tiêu đã đến cứu sông ông.
Dương Tiêu ra khỏi xe, thây nhiều ngôi nhà ở thôn trang Triệu bị phá bỏ, nhiêu dân thôn bị đánh đập, Dương Tiêu thở dài: “Xin lỗi, tôi đến muộnÌ”
“Không muộn, không muộn, chàng trai, chỉ mình cậu thôi sao? Lương Mãnh tìm rất nhiều người đến đói”
Triệu Thiết Căn lo lắng nói.
Dương Tiêu cười nhẹ: “Ông ngoại yên tâm, đối phó với đám gà đất chó sành này, một mình cháu là đủ rồi!”
Nghĩ tới lần trước nhóm của Lương Mãnh bị Dương Tiêu đánh tới tấp, Triệu Thiết Căn mới bình tĩnh lại.
“Mọi người, lui ra sau hết đi, để tôi tới!” Dương Tiêu hét lên.
“Lui, mau lui, giao cho nhóc Dương!”
Đám người thôn trang Triệu nhanh chóng lui ra ngoài.
Họ đều biết sức chiến đấu của Dương Tiêu, nhóm người già, yếu, bệnh tật, tàn tật như họ hoàn toàn không phải đối thủ của bọn Lương Mãnh.
Lương Mãnh nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu, cười dữ tọn: “Thằng rác rưởi nhà anh đến đúng lúc lãm. Ông đây đang tìm anh trả lại sự sỉ nhục lần trước mà anh đã mang lại cho tôi”
“Thật à?” Dương Tiêu cười lạnh.
Sau đó, Dương Tiêu đỡ người phụ nữ bị chém một nhát vào lưng, đông thời bám huyệt cầm máu cho người phụ nữ.
Cầm máu xong, Dương Tiêu lạnh lùng liếc nhìn nhóm Lương Mãnh: “Ai làm?”
“Ông đây làm đầy!” Người đàn ông xăm trồ chém người phụ nữ trung niên đứng ra, nhìn chằm chằm Dương Tiêu với vẻ khinh bỉ.
Dương Tiêu nhìn về phía người này: “Có biết nợ máu cần phải trả bằng máu không?”
“Sao? Anh muốn tôi trả giá bằng máu? Chỉ dựa vào anh?” Người đàn ông xăm trổ chế nhạo.
“Đúng vậy!” Hai mắt Dương Tiêu sáng quặc, thân hình như bóng ma đi nhanh về phía người đàn ông đó.
Người đàn ông xăm trô nhìn thây Dương Tiêu lại dám ra tay với anh ta trước mặt nhiêu người như vậy, anh ta giận dữ chửi bới, câm dao pha lao vào người Dương Tiêu.
Vèol Anh ta còn chưa kịp chạm vào Dương Tiêu, tay phải của Dương Tiêu đã nhanh như chớp túm chặt tay của người đàn ông, sau đó anh bât ngờ dùng lực, người này bị đau con dao pha trong tay rơi thắng xuống.
Dương Tiêu dùng tay trái bắt lầy dao pha, anh nghiêng người đâm dao vào lưng gã xăm trổ.