“Dương… Dương Tiêu!” Lam Vi Vi mở to mắt khi thấy người bắt được mình là Dương Tiêu.
Nhìn Lam Vi Vi bị mình ôm, Dương Tiêu nói đùa: “Sao?
Chẳng lẽ cô muốn bị tên chày gỗ Phác Tu Hiền ôm à2”
“Không … không phải! Tại sao anh lại đi ra?” Bị Dương Tiêu ôm vào lòng, mặt Lam Vĩ Vi đỏ bừng.
Dương Tiêu cười nói: “Tôi không thể nhìn cô bị tên này khinh thường, đúng không?”
Nghe vậy, Lam Vi Vi cảm thấy trong lòng dâng lên một luồng ấm áp, ấn tượng của cô về Dương Tiêu đã tốt hơn nhiều: “Còn may anh còn đáng mặt đàn ông!”
“Đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ nể mặt cô là bạn thân của Mộc Tuyết thôi!” Dương Tiêu giải thích.
Nhìn thấy Dương Tiêu lại chiếm tiện nghi của Lam Ví Vi, Triệu Vô Cực đứng trong đám đông khó chịu như một chú Husky giống với hôm đó.
Vốn dĩ anh ta muốn mượn sự giúp đỡ của Lam Vi Vi dạy dỗ Dương Tiêu, nhưng không ngờ có một nhóm thanh niên Hàn Quốc đến gây rối, anh ta không những không đánh chết được Dương Tiêu, mà còn để cho Dương Tiêu nhân cơ hội chạm vào người đẹp.
Thả Lam Vi Vi xuống, Dương Tiêu tức giận nói với Phác Tu Hiền: “Tôi nói này anh bạn, anh là gay à? Anh ôm tôi, không biết tôi cảm thấy rất khó chịu hả?”
Phác Tu Hiền cũng sững sờ, rõ ràng vừa nãy anh ta định ôm thân thể yêu kiều của Lam Vi Vi, nhưng không ngờ.
cuối cùng lại ôm một người đàn ông to lớn, Phác Tu Hiền buồn bực suýt nôn ra máu.
“Ranh con, mày dám phá hỏng việc tốt của tao, mày chán sống hả?” Mũi Phác Tu Hiền gần như bốc khói.
Suýt chút nữa anh ra đã ôm được người đẹp, nào ngờ lại có người hớt tay trên.
Dương Tiêu quay lại nhìn Phác Tu Hiền, chế nhạo: “Tôi chán sống? Trên địa bàn Thiên Phủ Chi Quốc của tôi mà còn dám hung hăng càn quấy, trước khi đi ra ngoài phụ huynh trong nhà anh không dạy anh phải khiêm tốn đâu à?”
“Dương Tiêu, đừng lộn xộn, tên này quá mạnh!” Lam Vi Vi bị thua thiệt kiêng ky nói.
Phác Tu Hiền ác độc nhìn chằm chằm Dương Tiêu: “Hừ!
Đừng xen vào? Thật đáng tiếc, anh ta đã chọc giận tôi rồi.
Hôm nay tôi phải đánh tên khốn kiếp này răng rơi đầy đất.
Tôi phải đánh tên khốn kiếp này hối hận đã xuất hiện trên thế giới này!”
Được ca tụng như một võ sĩ tài năng số một hiếm thấy trong ba nghìn năm, đương nhiên Phác Tu Hiền có uy thế của riêng mình.
“Thật sao? Anh biết hay không, cho dù Phác Xương đứng trước mặt tôi cũng không dám nói như vậy?” Dương Tiêu nhẹ giọng nói.
Cái gì! Phác Xương?
Lời này vừa dứt, mặc kệ là nhóm võ sĩ có mặt tại hiện trường hay nhóm người Phác Tu Hiên đêu kinh ngạc.
Phác Xương là đạo chủ của Taekwondo Hàn Quốc, được công nhận là chuyên gia về Taekwondo số một thế giới.
Bây giờ Dương Tiêu lại nói Phác Xương đứng trước mặt anh cũng không dám nói như vậy, đây không phải là quá kiêu ngạo sao?