Năm năm tôi luyện tâm tính, Dương Tiêu đã đạt đến mức độ sóng dậy không kinh ngạc từ lâu rồi.
“À này Alan, vừa nãy cậu cũng đã nhìn thấy rồi đó, không phải tôi chữa khỏi bệnh cho chiến thân Sol, mà là thần y Liễu Giang Hà, hiểu không?”
Dương Tiêu nhìn Alan.
Alan đáp lại: “Vâng thầy, học trò hiểu ạt”
Nghe vậy, khóe miệng của vô số người có mặt tại hiện trường co giật dữ dội.
Chính Dương Tiêu là người đã chữa khỏi bệnh cho Sol, Liễu Giang Hà chỉ là người cuôi cùng giúp một tay mà thôi.
Gian lận! Gian lận trắng trợn!
Nhưng tất cả mọi người có thể thầy rằng Dương Tiêu đang bảo vệ Liệu Giang Hà, bọn họ cũng không thê nói gì.
“Rốt cuộc anh chàng này là aï? Sao trình độ y thuật và nội lực lại đỉnh như vậy?” Một người không nhịn được nói.
Một người khác nghỉ ngờ nói: “Đúng thế! Ngay cả Mục Lâm, các chủ của Long Lân Các cũng không phải đối thủ của anh ta, rốt cuộc người này là ai?”
“Đúng vậy, hình như ở trong nước không có bác sĩ trẻ tuổi như vậy đâu mà nhỉ? Chẳng lẽ người này là người nước ngoài da vàng?”
Nghe mọi người thảo luận, Dương Tiêu cười lắc đâu.
Anh đâu phải người nước ngoài đâu, rõ ràng là người Trung Hoa chính gôc.
Mục Lâm đã thua, nhưng anh ta thua tâm phục khẩu phục.
Anh ta liếc nhìn đám đông rồi chậm rãi nói: “Cậu ta là ai? Chắc hẳn mọi người đã từng nghe qua, Dương Tiêu không phải người nước ngoài, mà là truyền thuyết Trung Hoa, cũng chính là Dương tài ba, người mà các người thường nói giỗng như trong sách giáo khoal”
Cái gì!!!
Cả nhà tải app truyệnhola nhé! Dương Tiêu chính là Dương tài ba?
Dương tài ba, người đàn ông bí ân khó đoán, rung trời chuyển đất trên thế giới, mạnh nhất Thiên Phủ Chỉ Quôc?
Dương tài ba là người mà Mục Lâm, các chủ của Long Lân Các thua lần đầu trong đời kể từ khi ra mắt?
Thân phận của Dương Tiêu lộ ra, vô số người như bị trúng đạn vào đâu, cả người đều choáng váng.
Thân phận bị bại lô, Dương Tiêu tức giận trọn to hai mắt: “Mục Lâm, anh cho rằng nói như vậy rất thú vị à? Có thể để tôi khiêm tốn chút không?”
“Cậu muốn khiêm tốn, nhưng thực lực không cho phép, tôi không thể thua một người vô danh, đúng không?” Mục Lâm cười ngạo nghễ.
Dương Tiêu hờ hững nhún vai: “Xin lôi, tôi thật sự là hạng người vô danh!”
Nghe thây cuộc đôi thoại giữa hai người, hàng chục nghìn người chỉ cảm thây mình thầy sám sét giữa trời quang. Bọn họ trọn mắt há hỗc mồm, ánh mắt nhìn Dương Tiêu chuyển từ sững sờ sang cuông nhiệt.