Trong mắt mọi người, Tần Lãng căn bản không thiếu tiền nhưng không biết được sẽ mua xe hàng second hand. Đây rõ ràng là tâm ý không thành thật với Đường Mộc Tuyết. Trong nháy mắt hình tượng cao lớn của Tần Lãng sụp đỗ ầm ầm.
Không có so sánh thì không có tổn thương. Đường Mộc Tuyết cầm lấy chìa khóa, ánh mắt nhìn Dương Tiêu càng thêm ôn nhu. Tuy Tần Lãng tốt nhưng thật sự không thích hợp cô. Tuy rằng Dương Tiêu đã rất vô dụng nhưng lại vô cùng chân thành.
Thứ cô muốn không phải là hư vinh mà là chân thật.
“Chúng ta đi thôi!” Nội tâm Đường Mộc Tuyết đã rất thỏa mãn, cô chỉ cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc. Ở lại chỗ này chỉ lãng phí thời gian vui vẻ mà thôi. Những người bạn học đại học này, không giao tiếp cũng được.
“Được! Dương Tiêu sủng nịch gật gật đầu.
Tần Lãng nóng nảy: “Mộc Tuyết, Mộc Tuyết, đừng có đi mài”
Vừa rồi Đường Mộc Tuyết đã uống ly rượu vang đỏ chứa thuốc. Nếu lúc này đi rồi, chẳng phải tiện cho tên phế vật Dương Tiêu này sao?
Chỉ tiếc, tác dụng của thuốc chưa phát tác nên Đường Mộc Tuyết làm lơ Tần Lãng. Tần Lãng giận đến ngứa răng.2084048_2_25,60
Nhìn chăm chú vào hai người sóng vai rời đi, không biết nội tâm bao nhiêu người phát ra tiếng thở dài. Bọn họ có thể cảm nhận được, tên phé vật của nhà họ Đường đã quật khởi. Giống như thần rồng ở phương đông thức tỉnh, khiến cho cuộc đời bọn họ chỉ có thể nhìn theo bóng lưng này.
Đi vào một góc âm u, Tần Lãng không cam lòng cắn chặt răng lấy di động ra gọi đến một dãy số.
“Là anh Đại Phi sao? Tôi là Tần Lãng. Vừa rồi có một chiếc xe Maserati Quattroporte đi đến đường Thanh Minh. Các anh giúp tôi ngăn bọn họ lại, nam trực tiếp đánh cho tàn phế, nữ ngàn vạn lần đừng động vào. Chờ đến khi tôi xuất hiện các anh phối họp tôi trình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân, sau khi việc này hoàn thành, tôi sẽ cho các anh hai trăm nghìn tiền trà nước.”
“Thiếu gia Tần khách khí quá, chút lòng thành, xem chúng tôi đi!” Trong điện thoại truyền ra một giọng cười hài hước.
Cúp điện thoại, ánh mắt Tần Lãng dâng lên sự tàn khốc.
“Hừ! Tên phế vật Dương Tiêu này, muốn đấu cùng tao thì mày vẫn còn quá non. Không bao lâu sau ông đây sẽ cho mày nửa đời sau sống ở trên giường bệnh. Còn có con tiện nhân Đường Mộc Tuyết kia, chờ thuốc phát ra hiệu dụng, xem cô ở trước mặt ông đây tạo dáng õng ẹo như thế nào.”
Khi Tần Lãng đang mơ màng ảo tưởng cảnh tượng trên giường thì Dương Tiêu đã mang Đường Mộc Tuyết đi đến nơi đậu xe: “Đây, chính là chiếc này. Mộc Tuyết, em lên cảm thụ một chút bill Nhìn chằm chằm Maserati Quattroporte phiên bản có hạn cao quý điển nhã trước mắt, cứ cho là Đường Mộc Tuyết đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt nhưng khi nhìn đến chiếc xe Maserati: 1 Quattroporte màu trăng này, sâu trong lòng cô vân rung động mãnh liệt như cũ. Cô cảm thấy những thứ trước mắt không hề chân thật chút nào.
Đây là thằng nhóc bắt tài bị người khác nhục mạ năm năm trời đưa cho mình sao? Người này bị người khác thóa mạ năm năm. Anh thật là kẻ bắt tài sao?
Dương Tiêu chủ động mở cửa xe, ôn hòa cười nói: “Quý cô Đường, mời lên xe!”
Được Dương Tiêu xưng hô như thế, thân thể mềm mại của Đường Mộc Tuyết run lên, khuôn mặt tỉnh xảo nhỏ nhắn đỏ lên.
Cô không hề chần chờ mà lên xe. Cảm nhận được cảm giác thoải mái mà Maserati Quattroporte mang lại cho mình, Đường Mộc Tuyết thấy giống như mơ như ảo.
Từ khi nào cô còn tha thiết mơ ước, không biết đã nhanh như vậy đã thực hiện được nguyện vọng. Hơn nữa người trợ giúp bản thân thực hiện nguyện vọng lại là Dương Tiêu, miễn bàn giờ phút này nội tâm Đường Mộc Tuyết chấn động.
Khởi động, dần lăn bánh, Đường Mộc Tuyết dần dần khôi phục lại tinh thần. Mọi việc trước mắt đã nói cho cô đây là sự thật, tất cả là sự thật. Giờ này, khắc này, Đường Mộc Tuyết ngũ vị tạp trần, nghĩ đến ba nghìn ngọn đèn vừa rồi, hoa nở khắp thành phó, đôi mắt Đường Mộc Tuyết đỏ lên, hỏi: “Tại sao lại đối tốt với tôi như vậy?”
Dương Tiêu sủng nịch cười, nói: “Bởi vì em là vợ của anh mài!
Còn nhớ rõ anh hứa hẹn với em điều gì sao? Em yên tâm, Dương Tiêu anh nói được thì làm được. Từ nay về sau, không có người có thể khinh nhục em nữa. Anh muốn tất cả mọi. ` người để mắt đến em. Anh muốn tất cả mọi người phải hâm mộ em. Anh muốn em hạnh phúc cả đời.”
Nghe vậy, hốc mắt Đường Mộc Tuyết càng ngày càng đỏ. Cô cố nén cho nước mắt không chảy xuống.
Đúng vậy, Đường Mộc Tuyết cũng cần có một chỗ để dựa vào.
Một bả vai cô có thể dựa vào khi đã quá mệt nhọc. Khi nghe thấy Dương Tiêu nói vậy, cảm xúc Đường Mộc Tuyết trăm mối ngỗn ngang.
Trong năm năm qua, cô gặp quá nhiều chuyện uất ức, ăn quá nhiều đau khổ.
“Hy vọng đây chỉ là một sự bắt đầu mà không phải một sự kết thúc.” Đường Mộc Tuyết cuối cùng không nhịn được, hai hàng nước mắt chảy xuống dọc theo gương mặt cô.
Nhìn thấy hai hàng nước mắt của Đường Mộc Tuyết rơi xuống, trong lòng Dương Tiêu rất hụt hãng. Anh vô cùng hiểu rõ tâm trạng phức tạp lúc này của Đường Mộc Tuyết.
Két két!
Ngay khi đi ngang qua đường Thanh Minh, ba chiếc Minibus đột nhiên đột kích, ngăn chặn con đường phía trước.
Một người thanh tiên tóc nhuộm vàng vẻ mặt khinh thường dẫn bảy tám tên đàn em tiến lên gõ gõ cửa sổ xe: “Mau cút xuống ra khỏi xe cho tao.”
Những người này mang theo dao, hung thần ác sát, vừa thấy đã biết không phải người tốt gì. Làm sao Đường Mộc Tuyết có thể gặp qua cảnh này, sợ đến mức tái cả mặt.
Nhưng mà thân là tổng giám đốc bộ phận tiếp thị của Đường Nhân, Đường Mộc Tuyết hơi mở cửa sổ xe ra nói chuyện: “Anh… Các anh muốn làm gì? Tôi có thể cho các anh tiền.”
Đường Mộc Tuyết là người thông minh. Cô biết khi việc hết sức nguy cấp thì tiền tài gì đó chỉ là vật ngoài thân, giữ được tính mạng mới là việc cấp bách.