“Các người tự giải quyết cho tỐt, còn tìm tôi gây chuyện thì kết cục của Vương Kiệt cũng sẽ là kết cục của các người!” Dương Tiêu lạnh lùng mắng.
“Vâng vâng vâng, vâng vâng vâng!”
Mặt đám ăn chơi tái nhợt gật đâu như gà mỗ thóc.
Doạ sợ bọn ăn chơi một trận, Dương Tiêu mới đưa Đường Đường đến Học viện Nghệ thuật Đề Đô.
Suy nghĩ của Dương Tiêu thực sự rất nhùê tạp, hôm nay Đường Đường đã nhìn thây rất nhiều thứ không nên thấy, không biết mình sẽ mang đến cho Đường Đường tác động gì.
Đường Đường hoàn toàn không quan tâm chuyện xảy ra hôm nay, cô chỉ quan tâm đến thái độ của Dương Tiêu đôi với mình.
“Sắp đi rồi, anh không có chuyện gì muôn nói với em sao?” Đường Đường tủi thân nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu do dự một lúc, anh thật sự không biết nên nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt tủi thân của Đường Đường, Dương Tiêu căn răng nói: “Nhóc, mong đời này em được đối xử tử tế, có người yêu và người thương eml”
“Có người yêu và người thương em sao?” Đường Đường lặp lại một lần nữa.
Sau khi trải qua Đường Đường càng cảm thấy trong lòng chua xót, cô đột nhiên năm lây tay phải của Dương Tiêu, cắn vào cô tay anh.
“Ôi!” Bị Đường Đường cắn Dương Tiêu bị đau.
Tuy nhiên, Dương Tiêu không hề ngăn cản, anh biết Đường Đường cân phải trút bỏ tâm trạng của mình.
Khoảng mười giây, Đường Đường mới bỏ Dương Tiêu ra hai mắt đỏ bừng, Dương Tiêu thấy trên cổ tay có một vết đỏ.
Đường Đường nhìn Dương Tiêu: “Chäc đậy là lần đầu tiên anh bị một cô gái căn đúng không”? Dương Tiêu, em muốn anh nhớ rằng đã từng có một cô gái thích anh, sau này nhìn thấy dấu này sẽ làm anh nhớ đến em.
Em đi đây, anh đừng đi theo eml”
Dứt lời, Đường Đường xoay người lại, nước mắt không kìm được nữa.
Dương Tiêu, thành lũy của em đang đợi anh, anh không đên, em sẽ luôn cô đơnl Nếu có thể một ngày nào đó, hy vọng anh có thể đến để mọi chuyện Ï ăng xung.
Nhìn chằm chằm bóng lưng của Đường Đường, Dương Tiêu cười khổ, anh thật sự không biết nên đối mặt với con nhóc Đường Đường này như thế nào.
Khương Hiến chủ động gây chuyện ở cửa hàng xe?
Sau đó còn tìm Tống Thâm chặn giết Dương Tiêu?
Khương Khâu Phong nghe xong, ông ta đau buồn nói: “Hồ đồ, Hiến nhi hồ đồi”
Trước đó ông ta đã cảnh cáo Khương Hiên, mấy ngày này ở Đề Đô phải thành thật, nhớ đừng tìm Dương Tiêu gây chuyện. Ai biệt Khương Hiên không chịu nồi cô đơn, không chỉ đến làm phiền Dương Tiêu, mà còn tìm người ám sát Dương Tiêu.
Đây không phải là tìm chết sao?
Đây không phải là cố ý tặng đầu cho người ta sao?
“Bồ, giờ phải làm gì? Bố, giờ phải làm gì? Hiện nhi đã chêt, dòng dõi độc định nhà chúng ta đút rôi. Chúng ta nhật định không thể tha cho tên đáng chết ngàn dao Dương Tiêu này!”