Rõ ràng cô và Lý Minh Hiên không hề có quan hệ gì, chỉ là đối tác mà thôi, biệt thự mà Dương Tiêu mua không liên quan gì đến Lý Minh Hiên.
“Con nhấn mạnh lại lần nữa, con và cậu Lý kia không có quan hệ gì!” Đường Mộc Tuyết tức giận giậm chân.
Đường Kiến Quốc gật đầu: “Không sao, không có quan hệ gì, không có quan hệ gì con cũng phải gọi cuộc điện thoại này, vì tôn nghiêm của nhà chúng ta, vì tôn nghiêm của bố mẹ, bố mẹ vắt vả nuôi hai con khôn lớn, khó khăn lắm mới có cơ hợi để nở mày nở mặt, con không thể trơ mắt nhìn bố mẹ bị mắt mặt chứ?”
Bởi vì mấy năm trước Đường Kiến Quốc tông phải người ta, Đường Kiến Quốc cũng bị nhà mẹ đẻ của Triệu khinh thường chế giễu. Ông ta nóng lòng muốn tìm cơ hội thể hiện trước mặt đám người này. . Ngôn Tình Sắc
“Giờ là lúc nào rồi! Con sẽ không quan tâm đến chuyện này!” Trong lòng Đường Mộc Tuyết vô cùng thất vọng với Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm.
Rõ ràng là không có bản lĩnh, vẫn ưa thể diện mà mang vạ.
Hai người khoác lác, còn muốn cô tới trả nợ cho? Dựa vào đâu?
Cho dù hai người là bố mẹ cô, cũng không được không tin tưởng cô, không tin cô thì cũng thôi, còn muốn để cô tới trả nợ cho lời khoe khoang khoác lác của hai người.
Sau khi nói xong, nước mắt của Đường Mộc Tuyết không ngừng lăn dài, cô tủi thân bước ra khỏi khách sạn.
Triệu Liên ngắn người nhìn Đường Mộc Tuyết đang chạy.
đi, nói: “Mộc Tuyết làm sao vậy?”
“Ách! Mộc Tuyết ra ngoài gọi điện thoại, các người yên tâm! Chúng ta ăn cơm trước đi, lát nữa sẽ có tin tức.”
Đường Kiến Quốc cười nói.
Triệu Cầm vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, ăn cơm trước, ăn cơm trước, chờ cô chủ nhà họ Cung ra mặt, nhất định Bằng Bằng sẽ được ra ngoài.”
Giờ phút này, Tôn Phú Quý cùng Triệu Liên nhìn nhau, trước mắt chỉ có thể ăn cơm trước rồi chờ tin tức.
Buổi sáng họ đi tàu, ăn mì gói, bây giờ đói muốn chết, nếu không phải Tôn Bằng bị bắt, thì cả hai đã ăn một trận ra trò rồi.
Để có một bữa ăn ngon vào buổi trưa, buổi sáng ba người nhà này tùy tiện ăn một chút để lót dạ.
Nghĩ đến việc con trai mình bị bắt, Triệu Liên và Tôn Phú Quý đổ hết mọi tội lỗi lên nhà Đường Mộc Tuyết, bọn họ gọi rất nhiều đồ ăn ngon.
Dương Tiêu không ăn đi theo Đường Mộc Tuyết đi ra ngoài, trong phòng chỉ có bốn người, Triệu Liên và Tôn Phú Quý gọi ba bốn mươi món, mỗi món không hề rẻ.
Nhìn thấy gọi nhiều món như vậy, trái tim Triệu Cầm chảy.
máu dữ dội.
Bà ta biết gia đình nhà em gái sống ở tỉnh nghèo khó, không ngờ bà ta lại tự tay tàn sát mình như thế này.
Vì thể diện, bà ta sẽ nhịn.
Ra khỏi khách sạn, nước mắt không cam lòng của Đường Mộc Tuyết lăn dài trên má.
Dương Tiêu thở dài, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Đường Mộc Tuyết: “Đêm qua không ngủ ngon, giờ lại khóc, nếu khóc sưng rồi sẽ không xinh đẹp nữa!”
“Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã ở bên em lúc này!” Nhìn Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết cảm thấy thoải mái hơn.