“Vâng, anh Dương, tôi là Phương Phương, không biết anh Dương muốn làm thủ tục trước hay hoàn thành trong một bước trước?” Người phụ nữ cười quyến rũ.
Dương Tiêu tỏ vẻ ngạc nhiên: “Làm thủ tục hay hoàn thành trong một bước? Thủ tục là kiểm tra hàng hóa trước khi giao hàng đúng không? Nếu hoàn thành trong một bước, thì chỉ cần ký tên là có thể giao hàng ngay?”
Dương Tiêu hoàn toàn không hiểu đề nghị này, nghĩ Đường Hạo sẽ cho anh áp tải hàng hóa, Dương Tiêu đã có một suy đoán táo bạo.
“Anh Dương thật là hài hước! Đàn ông các anh đều là những người hư chết đi được. Ai tới nơi này mà không biết thủ tục hay hoàn thành trong một bước là gì? Anh Dương, anh nói đi, anh muốn làm thủ tục hay hoàn thành trong một bước? Tôi đang vội, lát nữa còn phải tiếp những vị khách khác!” Phương Phương nói với một nụ cười mê hoặc.
Dương Tiêu nghe mà như lọt vào sương mù, anh hơi do dự: “Hay làm thủ tục trước?”
Để đề phòng Đường Hạo gài bẫy mình, Dương Tiêu quyết định kiểm tra hàng hóa trước, sau đó ký tên, cuối cùng mới đưa hàng hóa đi.
“Đáng ghét, đàn ông các anh đều thích làm thủ tục!” Nói xong Phương Phương trừng mắt nhìn Dương Tiêu sau đó ngồi xổm xuống định cởi quần của Dương Tiêu.
Nhìn thấy cảnh này, Dương Tiêu lùi về sau: “Chuyện… này.
là làm gì?”
“Làm thủ tục!” Phương Phương nói. . Cập nhật t𝘳𝙪𝐲ện nhanh tại ⩶ t𝘳𝙪mt𝘳𝙪𝐲e n.vn ⩶
Mặt Dương Tiêu gần như xuất hiện đầy dấu hỏi chấm, đây là làm thủ tục?
Dương Tiêu ngắn ra, sau đó nói: “Đừng đừng đừng, đừng làm cái này, cái đó, chúng ta hoàn thành trong một bước đi!”
Anh sợ người phụ nữ tên Phương Phương này làm gì mình, bây giờ Dương Tiêu chỉ muốn lấy hàng rồi rời khỏi đây.
“Hoàn thành trong một bước? Cũng được, tiết kiệm thời gian!” Phương Phương cười quyền rũ, bắt đầu cởi đồ của cô ta.
Dương Tiêu có thể thấy rõ ràng Phương Phương không hề mặc đồ bó sát trong bộ đồng phục ol của mình.
Dương Tiêu đã từng thấy cảnh tượng như vậy, anh tránh tầm nhìn của mình ra chỗ khác, xua tay: “Cô Phương Phương, cô làm gì vậy? Mong cô đừng như thế này, tôi thật sự là người nghiêm túc!”
“Đàn ông các anh ấy, đều hư! Đều nói là người nghiêm túc!” Phương Phương đã nhận tiền của Đường Hạo, thấy Dương Tiếu thẹn thùng, trực tiếp dán lên người Dương Tiêu.
Dương Tiêu mắt cảnh giác bị Phương Phương đẩy lên giường.
Lúc này, Dương Tiêu như hiểu ra điều gì đó.
Đây đâu phải áp tải hàng hóa, đây rõ ràng là cái bẫy mà Đường Hạo giăng ra cho mình!
Anh không hiểu tình trạng nơi ăn chơi đàn đúm, nên mới bị lừa.
Ngay lúc Dương Tiêu định đẩy Phương Phương ra, cánh cửa đột nhiên mở ra, bóng dáng xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết bước vào.
Cô nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt, đôi mắt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết bỗng trở đờ đẫn.
Nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Đường Mộc Tuyết, da đầu Dương Tiêu tê dại.
Xong rồi, hiểu lầm lớn rồi.