Mắt Triệu Liên đỏ lên nói: “Chị, nếu anh chị không khoác lác thì mau tìm người cứu Bằng Bằng ra đi, Bằng Bằng còn trẻ như thế, không thẻ ngồi tù được!”
Triệu Cầm ưa sĩ diện mà mang phải vạ, đối mặt với tình cảnh này, bà ta thật sự cảm thấy vô lực.
Nếu bà ta thực sự có khả năng đó, thì vừa nãy bà ta đã gọi một cuộc điện thoại cứu Tôn Bằng ra rồi, tình hình thực tế bây giờ là bà ta thừa sức nhưng không đủ năng lực.
“Tôi thấy là các người đang khoác lác, có lẽ biệt thự lớn này là các người thuê ý chứ?” Tôn Phú Quý châm chọc nói.
Bây giờ con trai của bọn họ bị bắt, Tôn Phú Quý và Triệu Liên thân là bố mẹ nên đương nhiên rất lo lắng.
Đường Kiến Quốc vội vàng nói: “Ai nói là thuê? Nếu các người không tin, đợi lát nữa về nhà chúng tôi sẽ cho xem số đỏ. Trên số đỏ có ghi tên của Mộc Tuyết.”
“Vậy nếu các người thực sự có khả năng, thì xin hãy cứu Bằng Bằng đi!” Triệu Liên sắp phát điên.
Mấy năm qua bà ta và Tôn Phú Quý chỉ có một đứa con trai là Tôn Bằng, bọn họ coi Tôn Bằng từ nhỏ như miếng thịt của mình, bây giờ Tôn Bằng bị bắt, bọn họ thực sự rất lo lắng.
Sắc mặt Triệu Cầm khó coi nói: “Mặc dù Mộc Tuyết và cô chủ nhà họ Cung là bạn bè, nhưng, mỗi ngày cô chủ nhà họ Cung đều có chuyện phải làm. Đối với cô chủ nhà họ Cung mà nói đó là chuyện nhỏ, sao người ta có thể vì chuyện nhỏ như vậy mà ra mặt?”
“Dẹp đi! Tôi thấy là do các người không có năng lực đó thì có!” Tôn Phú Quý nói.
Triệu Liên tức giận nói: “Nếu hôm nay các người không cứu được Bằng Bằng, thì xem tôi sẽ về nói với bố như nào, các người ở trọng biệt thự lớn thì sao? Chẳng phải các người cũng chỉ là đám người bắt tài? Nhà họ Triệu sẽ coi thường các người, bắt tài chính là bắt tài, còn mặt mũi nào mà nói?”
Nghe được những gì Triệu Liên nói, Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc căng da đầu, đối mặt với tình huống này, bọn họ thực sự bắt lực.
Nếu bọn họ biết mọi chuyện sẽ trở nên như vậy, bọn họ đã không để nhà này đến.
Triệu Cầm hi vọng lần này có thể nở mày nở mặt, hả dạ trước người nhà mẹ đẻ, làm thế nào có thể để bị mắt mặt?
Triệu Cầm nghiền răng nghiến lợi nhìn Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, con gọi điện cho cô chủ nhà họ Cung, xem xem có thể cứu được Bằng Bằng ra ngoài không!”
Nói thế nào đi nữa thì Tôn Bằng cũng bị bắt ở thành phố Trung Nguyên, nếu nhà bọn họ thờ ơ, nhất định sẽ bị nhà mẹ đẻ của bà ta khinh thường.
Hơn nữa, bố của Triệu Cầm rất yêu quý Tôn Bằng.
Chỉ vì đời này nhà bọn họ chỉ có hai cô con gái là bà ta và Triệu Liên, nên từ lúc bà ta còn nhỏ ông ta đã muốn có một đứa cháu đích tôn.
Bà ta sinh được hai cô con gái là Đường Mộc Tuyết và Đường Đường, nên bồ của bà ta không thích, em gái Triệu Liên sinh được con trai là Tôn Bằng, bố của bà ta rất rất yêu quý nó.
Tuy Tôn Bằng chỉ là cháu ngoại, nhưng thái độ của ông ta còn thân hơn ông nội.
“Hả? Mẹ, con…” Đường Mộc Tuyết nhíu mày, muốn phản bác.
Đường Kiến Quốc kịp thời chặn ngang Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết! Con biết đó, mẹ con là người ưa thể diện. Bây giờ Tôn Bằng bị bắt, nếu Tôn Bằng không ra ngoài được, mẹ con và ông ngoại của con sẽ rất mát mặt. Vì mẹ của con, con gọi điện cho Lý Minh Hiên đi, chắc chắn Lý Minh Hiên quen biết máy nhân vật lớn này.”
Khi nghe thấy điều này, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Mộc Tuyết tái đi.