Vốn dĩ Dương Tiêu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở nên hung ác tàn nhân như vậy, nhưng đôi phương lại ngày càng táo tợn hơn, từng bước ép sát anh.
Tôi vốn trong trắng tốt bụng, nhưng hiện thực ép phải làm gái điêm.
Nếu hôm nay không có anh, Dương Tiêu tới thì không biết đám người già yêu, ôm yêu, tàn tật của thôn trang Triệu sẽ xảy ra chuyện gì.
Nếu không phải anh, Dương Tiêu có năng lực chân động thiên hạ, thì e răng vừa rồi khi Lương Mãnh bóp cò, đâu của anh đã nở hoa.
Tí tách! Tí tách!
Trong chốc lát, trên trán Lương Mãnh đổ mô hôi to như hạt đậu, thật sự sắp bị Dương Tiệu doạ hãi hùng khiếp vía.
Ác quỷ! Người đàn ông này là ác quỷ trắng trợnÌ Đã đến lúc này mà còn bảo mình đoán, quá đáng sợ.
“Có, có, chắc chắn cóI” Lương Mãnh run rẫy nói.
Dương Tiêu dí Sa Mạc Chi Ưng lên trán Lượng Mãnh, một luồng khí lạnh đánh thẳng từ: gót chân Lương Mãnh vọt lên đỉnh đầu.
Anh ta run rẫy: “Ông nội, ông nội Dương, anh làm gì vậy? Không phải tôi đã đoán là có rồi sao?”
“Anh đoán có, đúng không? Tôi đoán không có! Có hay không chẳng phải phải bắn thử một lần mới biết sao?”
Dương Tiêu cười hiền hậu.
Nhìn nụ cười hiền hậu của Dương Tiêu, Lương | Mãnh rùng mình sợ hãi suýt tè ra quần ngay tại chỗ.
Ác quỷ! Anh chàng này tuyệt đối là một con ác quỷ chính công.
Bắn thử một lần, nói trắng ra, bát kể như thế nào, “điều này chăng. phải đang muốn lấy mạng của mình sao?
Lương Mãnh kinh hãi trong lòng, vội vàng quỳ lạy Dương Tiêu ba cái: “Ông nội Dương, tôi sai rồi, ông nội Dương tôi không dám nữa!”
“Không dám? Thật không? Lúc trước khi an táng bà cụ Triệu tôi cũng đã nói rồi còn gì?” Dương Tiêu cười khẩy.
Lương Mãnh rất hoảng sợ: “Ông nội Dương, tôi thật sự biết sai rồi, xin anh tha cho tôi. Trên tôi có già, dưới có trẻ nhỏ, nếu tôi chết, thì người già và trẻ nhỏ trong gia đình tôi sẽ ra sao?”
“Anh đang chơi lá bài tình cảm với tôi à?” Anh mặt Dương Tiêu trở nên vui đùa hơn.
Lúc này, ý định giết người của Dương Tiêu đã nồi lên, những tên cầm thú làm hại hàng xóm như Lương Mãnh hôm nay cân phải bị trừng trị.
Người khác không dám xúc phạm đên uy nghiêm của Lương Mãnh, nhưng anh Dương Tiêu dám.
Người khác không dám giết Lương Mãnh, nhưng anh Dương Tiêu dám.
Trong phút chốc, Dương Tiêu cầm Sa ‘ Mạc Chi Ưng với ánh mắt lạnh lùng, định bóp cò.
“Thằng nhãi ranh cậu dám, dừng tay lại cho tôi!”
Ngay lúc Dương Tiêu định kết thúc sinh mạng của Ì ương Mãnh, hơn chục chiêc xe việt dã lao vê phía anh.