“Bạch Long Xã?” Ánh mắt Dương Tiêu chợt lạnh.
Biết được tung tích của mẹ, tảng đá lớn trong lòng Dương Tiêu rơi XuÔng, chỉ cân tính mạng của mẹ không gặp nguy hiểm, mọi chuyện khác đều dễ nói.
Dương Tiêu lạnh lùng nhìn bà cụ: “Nhớ kỹ, thứ tôi từng đánh mắt nhất định sẽ lấy lại hết!”
Nhìn Dương Tiêu, vẻ mặt già nua của bà cụ không còn chút máu, bà ta biết chuyện tiệp theo sẽ là ác mộng của nhà họ Dương ở Đề Đô.
Dứt lời, Dương Tiêu đến trước mặt Dương Bân Hàn.
“Cậu… cậu muôn làm gì? Dương Tiêu, cậu muốn làm gì? Tôi là anh cả của cậu, cậu dám giết tôi? Nếu cậu giết tôi, cậu sẽ giải thích với người bố đã chết của cậu như thế nào?”
Dương Bân Hàn bị Dương Tiêu nhìn chằm chằm, đó là nỗi sợ hãi vô hạn.
Dương Tiêu khinh thường nói: Dương Bận Hàn, anh thật sự không biết xấu hồi Chuyện đã đến lúc này, anh còn có mặt mũi nhắc về bồ trước mặt tôi?”
Anh và Dương Bân Hàn là anh em cùng cha khác mẹ, từ nhỏ Dương Bân Hàn nhìn anh ngứa mặt, được bà cụ ưu ái, đây là điêu mà Dương Tiêu không thể làm được.
Về phần người anh trai này, Dương Tiêu vân luôn không có ân tượng tốt.
Nói xong, Dương Tiêu cúi xuống. vỗ mặt Dương Bân Hàn: “Anh cả, tăm rửa sạch sẽ sống thật tốt. Chờ” tôi xử lý việc xong, tôi sẽ đích thân tiễn anh về châu trời!”
“Cậu… cậu…” Bị Dương Tiêu vỗ vào mặt, Dương Bân Hàn vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Tiếc là Dương Tiêu quá mạnh, mạnh đên mức khiên anh ta suýt chêt ngạt.
Sau đó Dương Tiêu quay đầu nhìn hàng chục nghìn người quỳ một gồi, thâp giọng nói: “Đứng dậy!”
“Vâng, điện hạ!” Ám Kim Long Vương đáp lời trước.
“Vâng, điện hạ!” Hàng chục ông chủ nhà tài phiệt đẳng cấp thê giới n lượt đứng lên.
“Vâng, điện hạI!!”
Hàng chục nghìn tỉnh hoa của Tuyệt Thế Long Môn đồng thanh hét lên, thủy triều cuộn trào, vút thẳng lên trời cao.
Dương Tiêu nhìn Hoa Mộ Tranh, Trần Khải và những người khác ra hiệu với họ, anh cho Trịnh Thu mặt mũi, anh biết ô ông nội Trịnh đang bảo vệ uy nghiêm của nhà họ Dương ở Đề Đô.
Một khi hôm nay anh tự tay giết chết Dương Bân Hàn, thì vụ bê bồi giết anh em trong hào môn chắc chẵn sẽ bị phanh phui trong Thiên Phủ Chi Quốc.
Điều này không tốt cho danh tiếng của nhà họ Dương ở Đề Đô, cũng không tốt cho uy thế của nhà họ Dương ở Đề Đôi Trịnh Thu dõi theo anh từ thời thơ ấu đến lúc trưởng thành, âm thầm chăm sóc mẹ anh ở Đề Đô nhiều năm, phần tình nghĩa này Dương Tiêu nhận.
Vị trí khác nhau, sự lựa chọn khác nhau, Dương Tiêu có thế hiểu được.
Chiến thần Sol đứng dậy nhìn Dương Tiêu: “Cần giúp không?”
Sức chiến đấu của anh ta đã lăn tặn, như thê chỉ cần Dương Tiêu gật đầu, thực lực của một mình anh ta cũng đủ để khuây động cục diện ở Đề Đô.
Sol, huyền thoại truyền kỳ một thế hệ, nhìn trong toàn bộ Đề Đô to lớn, có thể ngăn cản, chồng. lại Sol hầu như chỉ đềm trên đầu ngón tay.