Nhìn chằm chằm vào Dương Tiêu, vẻ mặt Miyamoto Masao khinh thường.
Đúng là tên phôi thai thô kệch không có tri thức, đóng gói mang về chắc chăn sẽ lén nêm thử.
Sau đó, Dương Tiêu nói đùa: “Gân đây có mây con chó hoang đên biệt thự bên hỗ Nhạn Minh. Tôi đóng gói đem vệ cho những con chó hoang ăn.
Chủ nhà Miyamoto, ông không có ý kiên gì chứ 2”
Gói mang về cho chó ăn?
Nghe vậy, Miyamoto Masao suýt chút nữa bị nội thương.
Mẹ kiệp, miễng bít tết Kobe tuyệt vời mà ông đây đã vận chuyền từ Nhật.
qua đêm bằng đường hàng không thế mà bị tên phôi thai thô kệch nhà cậu cho chó ăn, thật… thật là phụng phí của trời!
“Không… không có ý kiến!” Miyamoto Masao mặt đen chán nản nói.
Bị Dương Tiêu làm mát mặt hét lần này đên lân khác, Đường Hạo không cam lòng.
Ngay sau đó, Đường Hạo nhìn chằm chằm Dương Tiêu cười âm hiểm: “Ăn gan ngông kiêu Pháp, nêu không kèm theo rượu vang đỏ hảo hạng thì làm sao xứng được? Người đâu, mang cho tôi chai Lafite 1982 mà tôi đã chuân bị!”
“Vâng, anh Đường!” Một nhân viên phục vụ khác nhanh chóng lây hai chai Lafite 1982.
Đường Hạo tỏ vẻ sắp thăng được một ván: “Ông Victor, bà Miria, đây là Lafite tốt nhật mà tôi chuẩn bị. Là Lafite 1982 tốt nhất, không thua gì Lafite vương. Tiệp theo, chúng ta hãy thử Lafite 1982 hảo hạng này trước!”
Nói xong, Đường Hạo cầm lấy ly rượu, chuân bị rót rượu đỏ.
“Đợi đãi” Đột nhiên, giọng nói bất hòa của Dương Tiêu lại vang lên.
Đường Hạo đột nhiên nhíu mày: “Sao? Có vận đê?”
“Có vấn đề? Không chỉ có vấn đề, mà còn là vân đê lớn. Lafite 1982 của anh có độc đó!” Dương Tiêu tự tin nói.
Cái gì!!!
Lafite 1982 có độc?
Nghe vậy, ánh mắt Đường Hạo và Mlyamoto Msaao vô cùng mờ mịt.
Mẹ kiếp, tên nhóc Dương Tiêu này rốt cuộc muôn làm âm ï đên mức nào?
Vừa nãy cậu ta nói bít tết Kobe có độc.
Bây giò cậu ta lại nói Lafite 1982 có độc?
Cậu… cậu là chuyên gia đập phá đúng không? .
||||| Truyện đề cử: Luyến Ái Từ Nơi Anh |||||
Thật là… mẹ kiếp chó má!