Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Hạo rống lớn một tiếng, đám người dòng chính nhà họ Đường mỗi người mắt to trừng mắt nhỏ, không thèm để ý lời của Đường Hạo.

Dương Tiêu có thể đánh như thế nào, bọn họ hiểu biết rồi. Buổi sáng ngày hôm qua đám người bọn họ đều bị Dương Tiêu ném đi. Ngay cả đội trưởng đội bảo vệ Mã Thế Xương còn bị đánh bằầm dập, đừng nói chỉ đám người phàm phu tục tử bọn họ.

Dương Tiêu liếc mắt nhìn quét qua mọi người, đám dòng chính nhà họ Đường thân hình lảo đảo lui về phía sau, sợ bị Dương Tiêu nhắm vào.

“Làm sao? Chuyện xấu đã làm, sợ người khác phơi bày cho anh sao?” Dương Tiêu châm biếm một tiếng.

Cảm thụ được sự địch ý của Dương Tiêu, Đường Hạo ra vẻ trấn định cười lạnh nói: “Dương Tiêu, đừng tưởng rằng chúng tôi không làm gì được mày. Bà nội nói là hiện trường, chứng cứ đâu rồi? Nếu không lấy ra được chứng cứ, tao lập tức báo cảnh sát đến bắt mày.”

Tất cả mọi người như tìm được người tâm phúc.

Đúng vậy, chứng cứ đâu?

Bây giờ Dương Tiêu vẫn là tên trộm y dược Đường Nhân bị người tình nghi. Chờ không lấy ra chứng cứ, chỉ cần báo cảnh sát là được. Cho dù thân thủ Dương Tiêu không tầm thường thì làm sao? Chẳng lẽ còn có thể kháng bắt sao?2084078_2_25,60

Dương Tiêu làm lơ mọi người, vẻ mặt xin lỗi nhìn về phía Đường Mộc Tuyết, ôn nhu nói: “Thật xin lỗi Mộc Tuyết, anh đã đến trễ.”

“Không… Không có việc gì! Sao anh lại đến đây? Không biết hậu quả sao?” Đường Mộc Tuyết nôn nóng nói.

Dương Tiêu cười nhẹ một tiếng: “Hậu quả? Hậu quả gì? Mộc Tuyết, mặc kệ chuyện gì xảy ra, Dương Tiêu anh sẽ không thể bỏ xuống một mình em mà chạy trồn.”

Nghe được lời của Dương Tiêu, nước mắt của Đường Mộc Tuyết lại rơi xuống lần nữa. Hóa ra người này vẫn rất ấm áp!

Sắc mặt bà nội Đường khó coi, bà ta nhìn chằm chằm Dương Tiêu lạnh giọng nói: “Tôi không có thời gian xem hai người ở chỗ này ve vãn đánh yêu. Dương Tiêu, nếu cậu là đàn ông thì lời nói hôm qua cậu phải trả giá đắt. Nếu chờ lát nữa cậu không lấy ra chứng cứ, đừng trách bà lão tôi đây không nhớ tình cũ.

Bà nội Đường nghĩ kỹ rồi, cho dù như thế nào, chuyện này phải cho bà ta một đáp án, Dương Tiêu cần thiết bị bắt.

Bà ta nhìn ra, Đường Mộc Tuyết rất để ý tên phế vật này. Chỉ cần bà ta khống chế được Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết không thể không vì bà ta mà bán mạng.

Dương Tiêu cười nhạo một tiếng: “Tình cũ? Bà nội, ngài thật quá đề cao tôi rồi. Tôi và bà có tình cảm gì? Tại sao tôi không biết nhỉ?”

Nội tâm Dương Tiêu cười lạnh không thôi. Từ ngày đầu tiên anh trở thành con rễ nhà họ Đường, bà nội Đường không hề cho Dương Tiêu một sắc mặt tốt. Thậm chí năm năm trước,: hôn lễ của anh và Đường Mộc Tuyêt bà nội Đường cũng không xuất hiện.

Anh biết, đáy lòng bà nội Đường khinh thường anh.

Bởi vậy, đối diện với bà nội Đường ngang ngược vô lý, Dương Tiêu không có chút thiện cảm nào.

Nếu không phải vì ông nội Đường đã qua đời, Dương Tiêu sẽ không cho bà ta mặt mũi.

Đường Hạo tàn khốc nói: “Phế vật, tại sao mày có thể chuyện như thế với bà nội? Có biết cái gì gọi là tôn ti trật tự hay không?”

Bà nội Đường bị lời nói của Dương Tiêu làm tức giận. Dám dùng giọng điệu này nói chuyện với bà ta, quả thật không thể nói lý.

Dương Tiêu, bà lão tôi đây không muốn lãng phí môi lưỡi với cậu. Hôm qua không phải cậu điều tra chứng cứ sao? Chứng cứ đâu rồi?” Bà nội Đường chất vấn.

“Đúng vậy! Chứng cứ đâu?” Đường Hạo khí thế bức người quát lớn.

Đường Mộc Tuyết nôn nóng hỏi: “Dương tiêu, anh tìm được chứng cứ rồi sao?”

Người duy nhất ở hiện trường không muốn nhìn thấy Dương Tiêu gặp nạn chỉ có Đường Mộc Tuyết. Tuy rằng hai người vẫn chưa có vợ chồng chỉ thật nhưng tình cảm năm năm ở chung này, không có bắt kỳ kẻ nào có thể thay thế.

Ề k Dương Tiêu nhìn chằm chằm Đường Hạo, nghiền ngẫm nói: “Gấp làm gì?”

Nhìn thấy nụ cười ý vị sâu xa của Dương Tiêu, trong lòng Đường Hạo dâng lên một dự cảm không lành.

Chẳng lẽ tên phế vật này thật sự tìm được chứng cứ hay sao?

Không có khả năng! Điều này tuyệt đối không có khả năng!

Anh ta cho Mã Thế Xương xử lý toàn bộ y dược đưa cho nhân vật lớn Cổ soái hắc ăn hắc, oai phong ở mảnh đất màu xám.

Đạo cũng có đạo, Cổ soái vô cùng giữ chữ tín mới có được danh dự này. Cổ soái tuyệt đối không tự phá nát chiêu bài chữ vàng của mình.

Hơn nữa, tên phế vật Dương Tiêu này tư cách xách dép cho Cổ soái cũng không có, đừng nói đến việc Cổ soái đứng ra cho anh chính danh.

“Bà nội, không cần lãng phí thời gian, chúng ta trực tiếp báo cảnh sát đi. Sắp đến tám giờ rồi, chờ lát nữa mọi người còn phải đi làm.” Đường Hạo cười lạnh nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK