“Đường Mộc Tuyết, kiệp trước cô đã tích đức gì mà lại được một người đàn ông ưu ái như vậy?” Bạch Du Tĩnh lẫm bẩm một mình.
Ngay sau đó, trong mắt Bạch Du Tĩnh hiện lên vẻ quyết tâm: “Dương Tiệu, tôi Bạch Du Tĩnh đời này nắm chắc anh rôi, bỏ cũng không bỏ được!”
Có thể được Bạch Du Tĩnh nhìn với ánh mắt như một người đàn ông nhiệt huyết, Dương Tiêu là người đầu tiên kinh điền.
Một nghìn quân có dễ, nhưng tướng giỏi thì hiềm.
Cũng như vậy, đàn ông có thể khiến Bạch Du Tĩnh ngưỡng mộ chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Cô ta đã không còn là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, đàn ông như Dương Tiêu khiến cô tạ động lòng như này quả thực rất hiếm.
“Ha! Xem ra đã lâu không thực hiện nhiệm vụ, định lực của mình kém hơn nhiều rồi!”
Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Bạch, Dương Tiêu tự giêu.
Trước đây, suốt ngày rong ruồi bên bờ vực sinh tử, bât cứ người phụ nữ nào có nhan sắc xinh đẹp cũng sẽ không làm trái tim Dương Tiêu nhộn nhạo.
Vừa nãy chữa bệnh cho Bạch Dụ Tĩnh, hiên nhiên anh đã hơi lơ đễnh.
Lúc này, Dương Tiêu đang lái xe dâng lên cảm giác áy náy sâu với Đường Mộc Tuyết, anh không biết mình thế này là không có lỗi với Đường Mộc Tuyết.
Dương Tiêu là một người trung trinh, năm đó trung thành với quốc gia, đôi mặt với đãi ngộ cao siêu của bá vương trên thế giới, Dương Tiêu trực tiếp từ chối nhận.
Đối với gia đình, anh một mực trung thành với tình yêu, anh không thể làm gì có lỗi với Đường Mộc Tuyết.
“Trong khoảng thời gian này chờ ngày nào Mộc Tuyết không mệt mỏi, đã đến lúc nên động phòng, nhịn thể này thật khó chịu!” Bhợng Tiêu cười khô.
Anh và Đường Mộc Tuyết. đã hoạn hỉ mắy lần, nhưng tiếc là mỗi lần đến lúc quan trọng lại xảy ra những vân đề thê này hoặc thê kia.
Quần đã cởi xong, sau đó không có sau đó nữa.
Đúng lúc này, anh nhận được một cuộc gọi, người gọi là Lam Vi Vi.
“Người phụ nữ bạo lực này gọi cho mình làm gì?” Dương Tiêu ngạc nhiên.
Dù gì thì Lam Vi Vi cũng là bạn thân nhất của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu do dự một lúc rồi cuối cùng chọn ấn nghe.
“Dương Tiêu, tôi muốn…”
“Dương Tiêu, tôi muốn…”
Vừa nhấn nút trả lời, giọng nói hơi xấu hỗ của Lam Vi Vi phát ra từ đầu đó.
Dương Tiêu như bị sét đánh, trợn mắt há môm: “Đậu mái Cô… không phải cô cũng nhớ tôi đây chứ?”
*‡8: nhớ, muốn, nghĩ…