Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó, Lâm Phàm nhìn Đường Dĩnh bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đường.

Dnh: bây giờ tôi chơi cô chán rồi, sau này đừng tới quấy rồi tôi nữa, nêu không, tôi sẽ khiên cô không thể sống rời khỏi Đề Đôi”

Cái gì! Không thể sống rời khỏi Đề Đô?

Cảm nhận được sát khí lạnh lẽo trên người Lâm Phàm, Đường Dĩnh sợ tới mức toàn thân rùng mình.

Cô ta biết Lâm Phàm không nói đùa, đối với một nhân vật nhỏ bé như cô ta, dựa vào thế lực của nhà họ Lâm ở Để Đô giết cô ta đơn giản như giết chó nhà có tang.

Chỉ là Đường Dĩnh nằm mơ cũng không bao giờ. ngờ tới Lâm Phàm sẽ vô tình như thế, vô tình đến mức này.

“Lâm Phàm!” Nước mắt tủi thân của Đường Dĩnh chảy ra.

Lâm Phàm lạnh lùng nói: “Tôi đã nói rất rõ ràng, chớ tìm chết!”

Dút lời, Lâm Phàm lại nhìn Dương Tiêu: “Sếp Dương, anh xem, tôi thực sự chỉ đang chơi đùa thôi.”

“Ừ! Tốt lắm! Chuyện hợp tác tôi sẽ nghĩ lại, anh về trước đi!” Dương Tiêu cười nhẹ nói.

Lâm Phàm vội vàng gật đầu: “Vâng!

Vâng vâng vâng! Vậy tôi về nhà chờ tin tức của sêp Dương. Tạm biệt sếp Dương, tạm biệt sếp Dương!”

Ngay sau đó, Lâm Phàm ở trước mặt Dương Tiêu cười hí hửng rời khỏi tập đoàn Đề Hào.

Khi Lâm Phàm hoàn toàn rời đi, trái tim Đường Dĩnh đang rỉ máu.

Số khổ, đây là lần đầu tiên cô ta nhận ra sô mình khô.

Tìm ba cậu chủ nhà giàu, cuối cùng vân bị vứt bỏ liên tục.

Bình hoa? Đồ chơi?

Mình chỉ là bình hoa, mình chỉ là một thứ đồ chơi trong miệng của đàn ông kia?

Không cam lòng! Cô ta rất không cam lòng!

Nghĩ đến ba mối tình nhờ Dương Tiêu ban tặng mà tan vỡ, Đường Dĩnh thực sự sắp nỗi điên.

“Dương Tiêu! Tôi phải giết anh! Tôi phải giêt anh!” Đường Dĩnh hoàn toàn nồi điên.

Nếu không phải do Dương Tiêu, có lẽ cô ta đã gả vào một gia đình giàu có từ lâu, trở thành mợ chủ nhà giàu, hưởng vinh hoa phú quý cả đời.

Ai có thể ngờ rằng vì đồ vô dụng.

không đáng nhắc tới trong mắt cô ta, tình cảm của cô ta gặp trắc trở, bị sỉ nhục nhiều lần.

Bò dậy, Đường Dĩnh nhào về phía Dương Tiêu, hai tay hóa thành móng vuôt, móng tay thon dài sắc bén muốn đâm thủng cổ của Dương Tiêu.

Nhìn Đường Dĩnh đang lao về phía mình, vẻ mặt Dương Tiêu rất bình tĩnh, nhìn chằm chằm Đường Dĩnh như nhìn một kẻ đáng thương.

“Bảo vệ sếp Dương!”

Đường Dĩnh còn chưa kịp đến gần.

Dương Tiêu, nhân viên bảo vệ ở cửa đã nhanh chóng tỉnh táo lại.

Vèo vèol Hai bóng người ập đến, hai người nhanh chóng đè vai Đường Dĩnh lại, khiến Đường Dĩnh không nhúc nhích được.

Đường Dĩnh tức giận gầm lên: “Thả tôi ra, thả tôi ra!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK