Đường Kiến Quốc tỏ vẻ buồn bã, bước tới trấn an nói: “Đừng buồn, các người nên tìm cách cứu Bằng Bằng, các người cũng thật hồ đồ. Bằng Bằng không có bằng lái xe, sao các người có thể để nó lái?”
“Anh rễ, bây giờ nói gì cũng muộn!” Sắc mặt Tôn Phú Quý tái nhợt nói.
Theo quan điểm của bọn họ, cho dù họ có bằng lái hay không bọn họ cũng có thể lái một chiếc máy kéo trong làng.
Sắc mặt Đường Mộc Tuyết lạnh lùng trong suốt quá trình, cô biết không phải Dương Tiêu làm ra chuyện này, là người khác vu khống Dương Tiêu.
Dương Tiêu là chồng của cô, sự vu khống từ họ hàng càng quá đáng, Đường Mộc Tuyết không quan tâm đến hình phạt mà Tôn Bằng phải đối mặt.
Kim Đại Chung chưa bao giò nghĩ đến sẽ tha cho người nhà Triệu Liên, anh ta đen mặt n ‘Đền tiền! Tiền sửa xe và bồi thường tinh thần cho tài xé của tôi, nề mặt Dương lão đệ, tôi cũng không lấy nhiều, hai trăm vạn, nhanh, đền tiên!”
Cái gì! Hai trăm vạn?
Nghe thấy con số này, mắt Triệu Liên tối sầm lại, cuối cùng bà ta đã ngắt xỉu.
Gia đình Triệu Liên xuất thân từ một trấn nhỏ trên tuyến 18, họ còn sống ở nông thôn, những năm qua chỉ sống qua ngày, kiếm được ít hơn mười vạn.
Hai trăm vạn tiền bồi thường, đối với bọn họ dù có bán sắt cũng không kham nỗi!
Phải biết rằng đối với một người bình thường, phấn đấu cả đời mới kiếm được hai trăm vạn.
Nhìn Triệu Liên ngất đi, dưới sức ép của Kim Đại Chung, Tôn Phú Quý cũng suýt ngất theo.
Vốn dĩ bọn họ tưởng cái chậu phân này ném lên đầu Dương Tiêu thì sẽ không có chuyện gì, ai biết trên đường vẫn có camera giám sát, vừa hay ngay chỗ nơi xảy ra hiện trường vụ va chạm.
Kim Đại Chung nhìn chằm chằm Tôn Phú Quý, cười khẩy: “Đừng nói với tôi là nhà các người không có tiền! Nếu các người không lấy ra được tiền, tôi sẽ lột da của các người!”
Kim Đại Chung không đùa với Tôn Phú Quý. Chiếc Rolls- Royce Phantom mới nhất mà anh ta vừa mua đã bị đập bỏ chỉ sau chưa đầy nửa tháng, Kim Đại Chung không tức giận mới là lạ.
Nếu không phải nể mặt của Dương Tiêu, thì vừa nãy anh ta đã thu thập cả Triệu Liên và Tôn Phú Quý rồi.
“Hai trăm vạn có quá nhiều không? Hai vạn được không?”
Tôn Phú Quý run rầy nói.
Kim Đại Chung nghe vậy, mũi sắp phát ra lửa, sải bước nắm lấy cổ áo của Tôn Phú Quý: “Hai vạn? Mẹ nó ông đang đùa tôi à?”
Balll Kim Đại Chung tát vào mặt Tôn Phú Quý một cái tát khiến Tôn Phú Quý choáng váng.
Kim Đại Chung không nói nhiều, tông nát chiếc Rolls Royce hàng nghìn vạn của anh ta thành hình thù đó, suýt khiến người lái xe của anh ta chắn động não, đòi hai trăm vạn đã là ít rồi.
Vốn Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm muốn tiến lên ngăn cản, nhưng bọn họ đã hoàn toàn sững sờ, bọn họ không dám xúc phạm đền uy nghiêm của Kim Đại Chung.
Triệu Cầm hoảng sợ nói: “Kim… ông chủ Kim, chuyện đó, dĩ hoà vi quý, có gì thì từ từ nói, đừng đánh người!”
Dù thế nào đi nữa thì Tôn Phú Quý cũng là em rễ của mình, gia đình em rễ từ xa đến, họ không thể nhìn cả gia đình em rễ đều phải chịu sự sỉ nhục của Kim Đại Chung.
“Dĩ hoà vi quý? Nói hay đấy! Các người hãy trả cho tôi hai trăm vạn đi! Cho rằng tiền của tôi đến như cơn gió lớn hả?” Kim Đại Chung tức giận mắng.
Triệu Cầm ngậm miệng ngay lập tức, bà ta không có hai trăm vạn, nêu Kim Đại Chung đòi bà ta hai trăm vạn, bà ta đi đâu mà tìm.
Kim Đại Chung nắm chặt cổ áo của Tôn Phú Quý: “Nhanh lên, đừng làm mắt thời gian của ông đây, đền tiền!”