Dương Tiêu mỉm cười, sau đó thu lại bức tranh Họa Trung Tiên, cuối cùng đưa vào tay Kim Đại Chung.
“Hừ! Người anh em Dương Tiêu, cậu đây là?” Kim Đại Chung kinh ngạc thốt lên.
Dương Tiêu cười nói: “Kim đại ca, em vừa rồi cũng đã nói, hôm nay anh thanh toán chỉ phí, những món đồ mua được đều thuộc về anh, đợi lát nữa cũng đừng quên chuyển lại năm ngàn nhân dân tệ cho em là được.”
“Cái gì? Người anh em Dương Tiêu, cậu không cần bức tranh Họa Trung Tiên này sao?” Kim Đại Chung kinh ngạc thốt lên.
Dương Tiêu gật đầu: “Đúng vậy, Kim lão ca. Đợi lát nữa Tạ Quần nhất định sẽ không cam chịu từ bỏ, anh vừa hay.
có thể lấy bức tranh này chặn miệng ông ta lại, nếu như lão ca anh để ý, thì cứ xem như là em tặng anh vậy.”
Lời nói này, khiến cho trái tim Kim Đại Chung cảm thấy ấm áp, ông biết rằng Dương Tiêu cũng vì để lát nữa đây mình có thể dễ dàng trần áp Tạ Quần.
Đối với Dương Tiêu mà nói, anh quả thật không thiếu chút tiền này, Kim Đại Chung là một người bạn không tồi, xứng đáng để kết giao.
Đời người có bốn người bạn thân thiết, phân biệt chính là những người cùng nhau đánh trận, những người khốn khó bên nhau, cùng nhau ca hát xướng ca, cùng nhau ở dơ.
Mặc dù anh cùng Kim Đại Chung chưa từng trải qua ba điều trước, nhưng điểm cuối cùng quả thật đã cùng nhau trải qua.
Trước đây Kim Đại Chung đã từng giúp mình trút cơn giận, thu thập cả người nhà Triệu Liên, sau đó còn giúp Dương Tiêu vớt Tôn Bằng ra ngoài, Dương Tiêu vì điều này vô cùng cảm kích.
Cho nên, tặng bức tranh chữ này cho Kim Đại Chung đối với Dương Tiêu mà nói, quả thật không đáng là gì.
Làm người mà, điều cơ bản nhất chính là tri ân cầu báo nhất định phải có.
“Người anh em Dương Tiêu này, người anh em như cậu tôi nhất định phải kết giao, lão ca biết rằng cậu không thiếu tiền nên bức tranh này lão ca sẽ nhận lấy, néu như có gì cần lão ca giúp đỡ thì cứ nói ra!” Kim Đại Chung cũng không khách khí với Dương Tiêu.
Ông vô cùng hiểu rõ về Tạ Quân, biết rằng tính cách Tạ Quần thích bức ép người khác, nếu như lát nữa bản thân ông một lần nữa lấy ra bức tranh Họa Trung Tiên này, vậy thì Tạ Quần nhất định sẽ không nói được gì.
Dương Tiêu suy nghĩ một lát, liền lên tiếng: “Cũng đừng nhắc đến, em quả thật có chuyện muốn làm phiền đến Kim lão ca.”
“Người anh em Dương Tiêu đừng ngại nói ra!” Kim Đại Chung hào phóng cười nói.
Nếu như Dương Tiêu có rắc rối phiền phức gì, Kim Đại Chung nhát định sẽ tận lực giúp đỡ, bức tranh Họa Trung Tiên kia ông cũng không thể tùy tiện nhận không như vậy được!”
Dương Tiêu thấp giọng nói: “Không biết Kim lão ca có biết nơi nào bán dây chuyền trang sức không? Không cần là nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng phải là loại dây chuyền độc nhất vô nhị!”
“Dây chuyền sao?” Kim Đại Chung kinh ngạc thốt lên, ông như thế nào cũng không ngờ rằng Dương Tiêu lại hỏi mình vấn đề như thế này, “Thế nào? Người anh em Dương Tiêu muốn cầu hôn hay là đã nhìn trúng cô em xinh đẹp nào?”
Nhìn dáng vẽ lão luyện của Kim Đại Chung, Dương Tiêu dở khóc dở cười: “Không phải! Sắp đến năm năm kỷ niệm ngày cưới của em, anh cũng biết rằng, năm năm trước em đến ở rễ Đường Gia, năm đó vội vàng tổ chức hôn lễ, đến cả dây chuyền cũng không kịp mua cho cô ấy.
“Thì ra là như vậy, xem ra là anh đây đã nghĩ quá nhiều rồi, nói thật lòng với cậu em, cậu em đã hỏi đúng người rồi đấy, anh biết ở thành phố Trung Nguyên có một sợi dây chuyền giá cả bất phàm, chính là Hải Dương Chi Tâm!”
Kim Đại Chung cười hề hề nói.
Dương Tiêu kinh ngạc nói: “Hải Dương Chi Tâm?”