“Bậc thầy Dương cần thận!” Tiết Hồng Đò, chủ tịch Hiệp hội võ thuật nghiêm nghị nói.
Nói xong Tiết Hồng Đồ né sang một bên, nhóm bậc thầy cũng rút lui, đề lại hiện trường cho Dương Tiêu và Phùng Tứ.
Ánh mắt Dương Tiêu lanh lùng nhìn về phía Phùng Tứ: “Tiếp theo, đã đến lúc tính số tông của chúng ta rôi GIìUM2) “Cậu Võ bị cậu giải quyết rồi?” Phùng Tứ nhìn Dương Tiêu với vẻ mặt kinh ngạc.
Dương Tiêu lạnh lùng nói: “Vừa nãy_ tôi đã nói, chỉ là một tên không lên nồi sân khấu, Võ Thu Hoằng đã chết. . Thử đọc 𝑡г𝘶yệ𝓷 khô𝓷g q𝘶ả𝓷g cáo 𝑡ại ⩵ Tг𝖴m𝑡 г𝘶yệ𝓷.V𝓷 ⩵
Phùng Tứ, tiếp theo ông sẽ dựa vào ai?”
“Cậu Võ thật sự đã chết?” Phùng Tứ rên rỉ trong lòng giống như bị trúng một triệu phát chí mạng, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Mặc dù ông ta đã mơ hô đoán được Võ Thu Hoằng đã bại dưới tay Dương Tiêu, nhưng khi những lời này thốt ra từ miệng Dương Tiêu, Phùng Tứ vẫn không khỏi nôi sóng trong lòng.
Dương Tiêu không đáp lại, dưới ánh mắt theo dõi của mọi người, Dương Tiêu chỉ vào Phùng Tứ với tư thế thống trị thiên hạ: “Cho ông một cơ hội, bây giò, tần công tôi!”
Cái gì! Tần công? Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp giúp nhóm nhé!
Điên cuồng, thật sự quá kiêu ngạo!
Kỹ năng cùng thực lực của Phùng Tứ cũng phi thường, ngay cả Tiệt Hông Đô, chủ tịch Hiệp hội võ thuật và Lam Vị Vị cũng chưa từng thắng Phùng SIÚP: Nếu không biết Dương Tiêu mạnh đến mức nào, chắc hẳn ai cũng nghĩ Dương Tiêu nói xằng nói bậy.
Bị Dương Tiêu khiêu khích, sắc mặt Phùng Tứ vô cùng xấu xí, hành vi của Dương Tiêu hoàn toàn năm ngoài sức tưởng tượng của ông ta.
Ngay cả Võ Thu Hoàng, cao thủ số một trong sáu tỉnh Đông Hải cũng bị đánh bại, với thủ đoạn của ông ta hoàn toàn không thể bắt đầu một cuộc đối đầu trực diện với Dương Tiêu.
“Phùng Tứ, tấn công tôi!” Vẻ mặt Dương Tiêu lạnh lẽo khiển trách một lần nữa.
Dưới hơi thở cực lớn của Dương Tiêu, Phùng Tứ không khỏi nuôt nước bọt.
Khóa chặt Phùng Tứ, Dương Tiêu lại hét lớn: “Phùng Tứ, ông là kẻ nhát gan hả? Ngay cả can đam tắn công tôi cũng không có hả?”
“Dương Tiêu, cậu ức hiếp người quá đáng!” Phùng Tứ hoàn toàn nồi giận.
Tốt xấu gì ông ta, Phùng Tứ cũng là anh hùng một thể hệ, đâu đã phải chịu nỗi nhục nhã như vậy.
“Giết!” Hai mắt Phùng Tứ tràn đầy sát khí, câm đao Đường xông lên tân công Dương Tiêu.
Lúc này, Phùng Tứ hiểu rằng cho dù mình làm gì cũng không thê thoát khỏi cái chết. Thay vì chết trong nhục nhã, thì hãy phát động một cuộc tấn công cuôi cùng. Ngay. cả khi chết, ông ta vẫn là anh hùng một thế hệ.
Vèol Đao Đường hóa thành một vằng sáng lạnh lẽo trong đêm đen nhanh chóng chém về phía Dương Tiêu.
Nhanh, tốc độ của đao Đường quá nhanh, đã vượt quá giới hạn ra tay của Phùng Tứ.
Lạm Vi Vi dao động nói: “Dương Tiêu cân thận!”
“Tốt lắm!” Nhìn chằm chằm Phùng Tứ đang lao vê phía mình với vẻ căm hận, máu trong người Dương Tiêu sôi lên.
Nghĩ đến việc Phùng Tứ dám đến tập đoàn Tuyết Tiêu đe dọa khiêu khích, nghĩ đện việc Phùng Tứ cử người đền giết anh và Đường Mộc Tuyết, và nghĩ đến việc Phùng Tứ ra tay băn Lý Thân Chiến, Dương Tiêu không khỏi siết chặt nắm đấm, sự tức giận trong lòng anh bùng lên như núi lửa phun trào.