Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dương Tiêu, rốt cuộc anh… anh muôn làm gì? Tôi cảnh cáo anh, nếu anh dám giệt người trước mộ. bà nội, không lẽ anh không sợ linh hồn của bà nội tìm anh gây phiền phức hả?”

Đường Dĩnh bị doạ sợ không nhẹ.

Đường Hạo giật mình: “Đúng vậy, Dương Tiêu, cậu đừng bắt nạt người quá đáng!”

Dương Bân Hàn cùng Dương Tiêu thực sự quá giỗng nhau, Đường Hạo và Đường Dĩnh chỉ cảm thấy Dương Bân Hàn trước mặt này chính là Dương Tiêu.

Dương Bân Hàn không nhịn được bật cười: “Hai vị, tôi không phải thằng em trai phế vật của tôi kia đâu! Tôi là anh cả của nó, Dương Bân Hàn!”

“Dương Bân Hàn? Anh là Dương Bân Hàn, cậu chủ lớn của nhà họ Dương ở Đê Đô?” Đường Dĩnh giật nây người.

Đường Hạo cảnh giác nhìn Dương Bân Hàn, sợ người trước mặt là Dương Tiêu giả vờ.

Dương Bân Hàn sờ túi, lấy ra một tâm thẻ căn cước: “Đây, nhìn thấy chưa?”

Nhìn chăm chú, trên thẻ căn cước viết ba chữ Dương Bân Hàn rất to.

Đối với Dương Bân Hàn, Đường Hạo và Đường Dĩnh là kẻ thù lớn nhật của Dương Tiêu, chỉ cân thu phục được hai người này, lãng phí chút thời gian cũng đáng.

Trong khoảng thời gian này, anh ta ở châu Âu chủ yêu xử lý công việc kinh doanh ở: nước ngoài của nhà họ Dương ở Đề Đô.

“Thật… thật sự là Dương Bân Hàn, cậu chủ lớn của nhà họ Dương ở Đề Đô?” Đường Dĩnh trợn tròn mất.

Dương Bân Hàn cất thẻ căn cước: “Đúng vậy, tôi là Dương Bân Hàn, cậu chủ lớn của nhà họ Dương ở Đế Đô. Đừng sợ, tôi tới đây giúp hai người.”

“Anh… anh giúp chúng tôi như thế nào?” Đường Hạo cảnh giác nói.

Hiện giờ, Đường Hạo và Đường Dĩnh đã có bóng ma tâm lý rất lớn đôi với người của nhà họ Dương ở Đề Đô, cả hai đều sợ Dương Bân Hàn sẽ giết bọn họ diệt khẩu.

Dương Bân Hàn hài hước nói: “Không phải bây giờ nhà họ Đường.

đã phá sản rôi sao? Vậy thì tôi sẽ hỗ trợ hai người xây dựng một nhà họ Đường mới. Chỉ cân anh em hai người không chịu thua kém, báo thù cho bà cụ Đường, cầm dao giết „ Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết chỉ là chuyện thời gian ngắn hay dài!”

“Chuyện này là thật?” Đường Hạo và Đường Dĩnh vừa nghe, hai mắt lập tức rực cháy điên cuông.

Lúc này, họ thực sự giống nhự chó nhà có tang, cùng đường bí lồi.

Bọn họ nóng lòng muốn trở lại ngày xưa ngay lập tức, khiến Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết chết trong tuyệt vọng.

Dương Bân Hàn búng tay nói thần bí: “Thật hay không thì đi cùng tôi sẽ biết!”

Nói xong, Dương Bân Hàn xoay người quay lại xe.

Đường Hạo và Đường Dĩnh liếc nhau, nhìn thấy vẻ vô cùng kinh ngạc trong mắt đối phương.

“Anh, bây giờ làm thế nào?” Đường Dĩnh hỏi.

Đường Hạo nghiên răng: “Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con, dù sao bây giờ anh em chúng ta cũng không còn chỗ nào đề đi, anh không tin tình hình sẽ còn tệ hơn bây giờ, đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK