Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái gì! Đáng xấu hổ?

Cô em gái xấu hỗ tức giận nhìn Vương Kiệt: “A Kiệt, anh ta sỉ nhục em, anh ta mắng em, anh phải làm chủ cho em!”

Nhìn vẻ mặt ám ức của cô em gái, Vương Kiệt hoàn toàn tức giận.

Anh ta bật dậy khỏi mặt đất, nhanh chóng mở cộp xe rút một cây gậy bóng chày.

“Trời ơi, mau chạy thôi, coi chừng máu băn tung tóe!” Nhìn thây Vương Kiệt chơi thật, nhóm người xếp hàng lân lượt di tản khỏi hiện trường.

Không phải bọn họ không có tinh thần trọng nghĩa, mà là bọn họ thực sự không dám xúc phạm Vương Kiệt.

Năm chặt cây gậy bóng chày, Vương Kiệt giận dữ hét vào mặt Dương Tiêu: “Thăng khôn nạn! Anh xong rồi, anh xong rôi!”

“Dám đánh tôi, còn mắng Bình Bình, anh rất dũng cảm! Mau quỳ xuống xin lôi tôi, nêu khiên Bình Bình nhà tôi hài lòng, có lẽ tôi có thể nghĩ lại giữ cho anh toàn thây!”

“Nếu không hài lòng, tôi không chỉ chém anh thành tám khúc, mà còn ném con nhóc bên cạnh anh vào chỗ làng chơi, tìm nhóm cao to vạm vỡ tới chơi, chơi chêt cô ta!”

Cái gì! Chơi đến chết?

Vẻ mặt Dương Tiêu lập tức ảm đạm, ảm đạm đến mức suýt chảy ra nước.

Đường Đường là người nhà của anh, sỉ nhục anh thì cũng thôi, Vương Kiệt này lại dám đem Đường Đường đùa, chuyện này thật sự rât quá đáng.

Gương mặt non nớt của Đường Đường cũng rất tái nhọt, cô không ngờ dáng vẻ ngang ngược hồng hách của Vương Kiệt còn hơn cả Sử Tường.

“Tốt! Rất tốt!” Dương Tiêu gật đầu.

Vương Kiệt cầm cây gậy bóng chày, ngang ngược tùy tiện: “Quỳ hay không?”

Dương Tiêu nhìn chăm chăm Vương Kiệt với vẻ mặt u ám như bão tuyết tháng hai. Anh nhìn Vương Kiệt với ánh mất sâu lạnh giá, như đang nhìn chăm chăm vào một người đã chết.

“A Kiệt, em thây tên khốn kiếp này không muôn sông nữa, đánh anh ta đi, mau giết anh ta, để em nhìn thấy dáng vẻ độc đoán máu me của anhl”

Cô em gái ân chứa vẻ kích động.

Nghe những gì cô em gái nói, Vương Kiệt trở nên phân khích lạ thường, anh ta muôn trở nên mạnh mẽ hơn trước mặt cô em gái, đê cô em gái yêu anh ta không dứt ra được.

Vương Kiệt nhìn chăm chăm Dương Tiêu chê nhạo: “Đô khôn, Bình Bình nhà tôi đã nói như vậy, tôi càng không thê tha cho anhl”

Vút!

Trong phút chốc, vẻ mặt của Vương Kiệt vô cùng tàn nhẫn, anh ta cầm cây gậy bóng chày đập thắng xuống đâu Dương Tiêu.

Với đòn này, Vương Kiệt đã dùng hết Sức, nêu một người bình thường bị trúng đòn thì đâu chắc chắn sẽ nở hoa.

“Xong rồi, anh bạn này xong đời rồi!”

Nhìn cây gậy bóng chày không ngừng rơi xuông, đám người có mặt tại hiện trường đều nhìn Dương Tiêu với ánh mắt thông cảm sâu sắc.

“Anh rễ cần thận!” Đường Đường kinh hãi hét lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK