Chưa đến một phút, Vương Trạch đã dẫn đầu viết xong, tính sẵn trong lòng với mập mạp Kim, nói: “Ngài Kim, chỉ cần anh dựa vào đơn thuốc của tôi, tôi đảm bảo không đến một tuần, bệnh tình của anh nhát định sẽ tốt hơn bảy tám phần.”
Liếc mắt nhìn Dương Tiêu vẫn đang viết, nội tâm Vương Trạch càng khinh thường hơn.
Thằng nhóc buồn cười, còn dám giả mạo cao nhân y thuật, đúng là hài hước. Chờ lát nữa cậu không viết ra được đơn thuốc, tôi xem cậu xuống đài bằng cách nào.
“Anh Kim, em cũng xong rồi!” Dương Tiêu viết xuống một liều thuốc cuối cùng, nói với mập mạp Kim.
Mập mạp Kim vô cùng phấn chắn, anh ta biết tài năng y thuật của hai người trước mặt này vô cùng bất phàm, có lẽ vấn đề hư thận mình bối rối lâu nay đã có thể giải quyết hoàn mỹ.
“Ai nói trước?” Vương Trạch châm biếng một tiếng.
Dương Tiêu nhàn nhạt nói: “Nếu anh viết xong trước, vậy anh nói trước đi!”
“Được! Theo ý cậu.” Vương Trạch càng khinh miệt hơn.
Trong mắt Vương Trạch, Dương Tiêu tuyệt đối không thể viết ra đơn thuốc, Dương Tiêu khẳng định sợ mắt mặt nên lúc này mới nói mình dẫn đầu nói ra đơn thuốc.
Ngay sau đó, Vương Trạch đưa ra đơn thuốc của bản thân. Chỉ thấy trên đơn thuốc viết đông trùng hạ thảo, sừng hươu, nhân sâm, toàn những loại thuốc bổ.
Vương Trạch tràn đầy tự tin nói với mập mạp Kim: “Ngài Kim, đơn thuốc này không biết đã chưa khỏi cho bao nhiêu người bị hư thận. Chỉ cần dựa theo đơn thuốc này mà bốc thuốc, đảm bảo thuốc sẽ trị hết bệnh hư thận của anh.”
Nói xong, Vương Trạch khinh thường nhìn về phía Dương Tiêu: “Phế vật, đơn thuốc của cậu đâu? Lấy ra cho ngài Kim nhìn một cái.”
“Gấp làm gì?” Dương Tiêu nhàn nhạt nói.
Vương Trạch khinh thường nhìn, nói: “Phế vật, không viết ra nổi đơn thuốc chứ gì? Nói thật, tôi không quen nhìn mấy hạng người đạo mạo dào dạt như cậu. Lần trước người cứu khỏi ông cụ Cung chính là sư phụ của tôi, không có nửa điểm lông liên quan đến cậu.”
“Cậu chỉ là một tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm, sao biết y thuật được? Nhiều lắm chỉ là lòe thiên hạ mà thôi.”
“Ngài Kim, tôi đề nghị ngài tốt nhất cách xa hạng người này một chút. Trên người kẻ bắt lực này toàn là đen đủi, đừng để anh bị cảm nhiễm theo.”
“Này…” Sắc mặt mập mạp Kim cứng đờ. Anh ta làm gì không đoán trước được Vương Trạch đột nhiên muốn gây khó dễ với Dương Tiêu.
Tuy răng lúc trước mập mạp Kim cũng nghỉ ngờ năng lực của Dương Tiêu nhưng sau khi biết thân phận của Dương Tiêu là tiểu vương tử thổi sáo, biết việc Dương Tiêu và Lý Minh Hiên cùng nhau bắt lấy được đảo nhỏ ở ven hồ Nhạn Minh, mập mạp Kim vô cùng kiên định Dương Tiêu tuyệt đối không phải người thường.
Trên thực tế, ngày hôm nay anh ta hẹn là thần y Liễu Giang Hà.
Thần y Liễu hôm nay có việc ra ngoài nên cho Vương Trạch tiến đến.
Nếu thần y Liễu tự mình mở miệng thì mập mạp Kim cũng không nói thêm cái gì. Không có cách nào, bản thân đang mắc chứng bệnh khó nói, có việc cầu người.
Giờ phút này, đột nhiên Vương Trạch tiến hành nhục nhã với Dương Tiêu, khiến mập mạp Kim khó xử rồi.
Một người là Dương Tiêu thần bí khó lường, người còn lại là đệ tử chân truyền của thần y Liễu, điều này khiến cho anh ta rất khó xử! Dương Tiêu cười nhạo một cái: “Cuối cùng ai mới là hạng người đạo mạo dào dạt thì chờ tiếp theo sẽ biết.”
Vương Trạch ngoài cười nhưng trong không cười, miệt thị nói: “Phế vật, đừng nói nhảm nữa, lấy ra đơn thuốc của cậu đây.
Nhanh lên! Có phải ngay cả tên thuốc cậu cũng không biết hay không? Ha ha ha ha! Cũng đúng thôi, loại người giả danh lừa bịp như cậu sao có thể biết tên cụ thể của từng loại thuốc chứ?”
Nhìn gương mặt đáng ghê tởm của Vương Trạch, Dương Tiêu lắc lắc đầu cười, đưa đơn thuốc của mình ra.
Ngay khi Dương Tiêu lấy ra đơn thuốc, Vương Trạch đang không ngừng cười đột nhiên im bặt.
“Đây… Đây… Đụng hàng sao?” Xem xong đơn thuốc, mập mạp Kim không ngừng khiếp sợ.
Cần thận nhìn lại, đơn thuốc mà Dương Tiêu viết thuốc chủ yếu là đông trùng hạ thảo, sừng hươu, nhân sâm, máy loại thuốc bổ khác, cơ bản thì giống y như đúc với Vương Trạch.
“Sao có thể? Sao có thể chứ?” Vương Trạch như thấy quỷ hét lên.