Bà cụ Đường hoàn toàn không nghe lời này: ra như vậy đi! Tôi hiểu rõ mọi chuyện, chắc chắn là Hạo Hạo và Dĩnh Dĩnh không giết được các người, nên các người đã đặc biệt tìm cậu chủ nhà họ Trần sát hại Hạo Hạo và Dĩnh Dĩnh. Đường Mộc Tuyết à Đường Mộc Tuyết, sao cô có thể tâm cơ, độc ác như vậy?”
Trong lòng Đường Mộc Tuyết ám ức đến cực điểm, cô thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì.
Cô chỉ biết rằng cô và Dương Tiêu gặp nạn lớn không chết, vì cô đến tháng, nên cô và Dương Tiêu rời khỏi Tây.
Song Bản Nạp sớm.
Đường Mộc Tuyết luôn tốt bụng, cô sẽ không làm những việc như ra tay giết hại đồng tộc của mình.
Dương Tiêu biết Đường Mộc Tuyết quá tốt bụng, cho nên không nói rõ cho Đường Mộc Tuyết biết, sợ Đường Mộc Tuyết sẽ không chịu được nội tâm chắn động như vậy.
“Cháu không có, cháu thật sự không có, bà nội, tại sao bà lại không tin cháu?” Tâm Đường Mộc Tuyết lạnh lùng nói.
Từ thái độ hung hăng của bà cụ Đường, Đường Mộc Tuyết hiểu rằng cho dù cô và Dương Tiêu có chết, bà cụ Đường cũng sẽ không hề trách Đường Hạo và Đường Dĩnh.
Thậm chí khi cô và Dương Tiêu chết, bà cụ Đường sẽ còn tổ chức tiệc ăn mừng.
Tuy nhiên, câu nói sau của bà cụ Đường đã hoàn toàn xác nhận suy nghĩ của Đường Mộc Tuyết.
Bà cụ Đường nồi giận đùng đùng nhìn chằm chằm Đường Mộc Tuyết: “Tôi nói cho đồ đĩ cô biết, trong mắt tôi cô và Dương Tiêu chẳng là cái thá gì. Không bằng cả một sợi tóc của Hạo Hạo và Dĩnh Dĩnh. Các người chết thì chết, giống như con chó hoang chết không ảnh hưởng gì cả, nhưng sao cháu trai cháu gái ruột của tôi lại có thể chết?
Bọn họ còn phải thừa kế gia nghiệp của nhà họ Đường.”
“Bà nội, không lẽ cháu không phải là cháu gái của bà sao?” Đường Mộc Tuyết đau lòng nhức nhồi nói.
Đường Hạo và Đường Dĩnh sát hại cô và Dương Tiêu, bà cụ Đường không những không trách Đường Hạo và Đường Dĩnh mà còn gây phiền phức cho cô, chẳng lẽ trong mắt bà cụ Đường mình lại vô dụng như vậy sao?
Bà cụ Đường chế nhạo: “Cô là cháu gái tôi? Thật nực cười! Cô gọi tôi một tiếng bà nội, là sự xấu hổ của cả đời tôi! Đường Mộc Tuyết, bớt nói lời vô nghĩa, thi thể của Hạo Hạo và Dĩnh Dĩnh ở đâu?”
Nếu Đường Hạo và Đường Dĩnh thực sự bị giết, bà cụ Đường cũng phải tìm thi thể của họ, để Đường Mộc Tuyết và Dương Tiêu đều bị đưa ra trước pháp luật.
“Tôi không biết, tôi thật sự không biết!” Đường Mộc Tuyết vô cùng thất vọng về bà cụ Đường.
Bà cụ Đường trực tiếp nắm lấy cổ áo Đường Mộc Tuyết, bà ta giơ tay, như thể Đường Mộc Tuyết còn không nói thì bà ta sẽ tát Đường Mộc Tuyêt lân nữa.
Lúc này, Đường Kiến Quốc bị Triệu Cầm kéo đi đánh bài, trong nhà chỉ có một mình Đường Mộc Tuyết, đối mặt với bà cụ Đường hung bạo, Đường Mộc Tuyết thật sự bó tay.
không biết làm gì.
“Bà nội, tôi thật sự không biết!” Một hàng nước mắt như pha lê từ khóe mắt Đường Mộc Tuyết chảy xuống má.
Giờ phút này, Đường Mộc Tuyết hoàn toàn thất vọng chưa từng có đối với toàn bộ người nhà họ Đường.
Nếu không phải nhà họ Đường là nơi sinh ra cô, nếu không phải cô hứa với ông nội sẽ dẫn dắt nhà Đường lên hàng đầu, có lẽ Đường Mộc Tuyết đã rời khỏi nhà họ Đường từ lâu rồi.
Một nơi lạnh lẽo và trơ trọi như vậy thực sự khiến Đường Mộc Tuyết lạnh sống lưng.
“Con đĩ, cô tìm chết!” Bà cụ Đường cắn răng căm hận, bà ta lại vung tay tát vào mặt Đường Mộc Tuyết một cách hung dữ.