Bọn họ tôn quý, Dương Tiêu tỉ tiện, tỉ tiện mạo phạm nên chém chân tay!
Nghĩ đến Tuyệt Thế Long Môn, tổ chức bí ẩn lớn nhất thế giới do Dương Tiêu đứng đầu, bà cụ rất không cam lòng đỏ mắt nói: “Không nghe tôi nói gì hả? Đề cậu ta đi!”
“Bà cụ!” Đám người trở nên lo lắng.
Bọn họ hiểu sâu sắc, một khi thả Dương Tiêu rời đi, toàn bộ nhà họ Dương ở Đề Đô sẽ trở thành trò cười.
“Để cậu ta đi!” Lần này bà cụ suýt đã hét lên.
Là người dẫn đầu nhà họ Dương ở Đề Đô, bà cụ hiểu rõ nêu Dương Tiêu ở lại hoặc Dương Tiêu chết, Tuyệt Thể Long Môn sẽ rất tức giận, tất cả bọn họ sẽ bị chôn cùng Dương Tiêu.
Sức mạnh của đứa con rơi vô giá trị trong mắt bà ta năm đó quá kinh khủng, thật sự làm cho người khác rùng mình máu đông lại.
“Ài!” Đám người nhà họ Dương thở dài thườn thượt, bọn họ thật sự không cam lòng.
“Tránh đường, để cậu ta đi!” Người quan trọng trong nhà họ Dương vẫy tay.
Cả đám người rất không cam lòng, nhưng bọn họ buộc phải nén giận tránh đường cho Dương Tiêu.
Cõng di hài cha Dương Thiên Khung trên lưng, Dương Tiêu lạnh lùng nói: “Lúc này các người nên cảm thây may mãn, bởi vì quyết định của bà già ngoan cô đã cứu mạng các người!”
Dút lời, Dương Tiêu đi về phía bên ngoài nhà họ Dương ở Đề Đô trong ánh mắt của mọi người.
“Đáng ghét!” Đám người nhà họ Dương căm hận nhìn bóng lưng của Dương Tiêu.
Lúc này, trong mắt bọn họ ngập tràn sự căm hận ngút trời, bọn họ thật sự muôn ăn thịt Dương Tiêu, uỗng máu Dương Tiêu ngay lập tức.
Mà bà cụ rất rõ ràng, Dương Tiêu nói đúng.
Nếu bọn họ dám ra tay, một khi Tuyệt – Thế Long Môn can thiệp, toàn bộ nhà họ Dương sẽ bị lật đồ.
“Bà cụ, nghĩ kỹ xem nên trả nợ như thế nào đi!” Dương Tiêu không thèm quay đầu, nói một câu lạnh lùng.
Ra khỏi cửa, Dương Tiêu lên xe việt dã, nhanh chóng biện mắt khỏi biệt thự nhà họ Dương ở Đề Đô.
“Đáng ghét! Tên nghiệp chướng này quá đáng ghét!”
“Đúng! Nhiều năm không gặp, thủ hận trên người tên tiện chủng này cảng ngày càng nặng. Nhất định không thê giữ lại tên nhóc này, nhất định phải tìm cách giết cậu ta!”
“Đúng vậy! Chúng ta nhất định phải giêt cậu ta, giệt cậu ta, xé nát cậu ta!”
Đám con cháu trực hệ của nhà họ Dương tràn đầy lửa giận, bọn họ nắm chặt tay, trong lòng đã nghĩ trăm PIN nh ngàn cách giết chết Dương iêu Đồng thời cùng lúc đó, khách sạn quốc gia nào đó ở Đề Đô.
Ảnh Tử đại nhân xách Lụcifer như gà đi tới trước mặt Dịch Thấp: “Lăn qua đây!”
Trong sảnh lớn, Dịch Thấp thảnh thơi tự nhiên ngồi trên ghế sô pha, trên bàn bên cạnh có ba chai sữa chua uống đã cạn.
“Lão Long chủ!” Ám Kim Long Vương mở nắp chai sữa chua uông thứ tư đưa qua.
Dịch Thấp nhận sữa chua uống, ừùng ực lại uỗng cạn chai sữa chua uông trong một hơi, sau đó lau miệng, Dịch Thấp lộ ra hàm răng vàng: “Ai yal Đúng là sữa chua uống của Thiên Phủ Chị Quốc chúng ta bồi bổ cơ thẻ, ngon, rất ngon!”