Vì vậy, Vương Kiệt muốn lây lòng cô em gái, lợi dụng chuyện này nâng cao di sản tông thê của nhà họ Hoàng.
“Tôi cảnh cáo anh chớ tìm chết, nều không đừng trách tôi không khách sáo với anhl” Vương Kiệt lạnh lùng nhìn Dương Tiêu.
Ngay lúc Vương Kiệt xoay người chuẩn bị mua vé, một bàn tay mạnh mẽ đè lên vai anh ta.
“Xin lỗi! Muốn vào thì ra sau xếp hàng!” Từ phía sau truyền đến giọng nói lạnh lùng của Dương Tiêu.
Nghe vậy Vương Kiệt hoàn toàn tức giận, anh ta xoay người lại, nhìn chăm chăm Dương Tiêu với vẻ mặt hung ác: “Yol Anh thật sự chê sống lâu hả? Biệt chữ chết việt như nào không?”
Nếu chậm trễ quá lâu, cô em gái Bình Bình sẽ nồi giận, hậu quả thế nào anh ta không dám tưởng tượng.
“A Kiệt, anh ta là ai? Kiêu ngạo như thê? Em thây anh ta chướng mắt!” Cô em gái nhìn Dương Tiêu bằng ánh mắt khinh thường.
Dương Tiêu giễu cọt: “Thấy tôi chướng mất? Hai người các người đúng là cá mè một lứa!”
Cá mè một lứa? Đây là xúc phạm!
“Đồ khốn, anh mắng ai đấy?” Cô em gái không bình tĩnh nữa.
Vương Kiệt tức giận đá Dương Tiêu: “Mẹ kiếp, sao anh lại nói chuyện với Bình Bình nhà tôi như thê hả?”
BópIII Nói thì chậm mà ra tay thì nhanh, Vương Kiệt còn chưa kịp đá vào Dương Tiêu, Dương Tiêu đã đá mạnh vào ngực Vương Kiệt.
Dưới sự chú ý của mọi người, Vương Kiệt bị cú đá của Dượng Tiêu làm cho choáng váng ngã xuống đất.
Hít! Nhìn thây Dương Tiêu thực sự đá bay Vương Kiệt, nhiêu người có mặt tại hiện trường không khỏi há hốc môm.
“Người này là ai? Sao chưa thấy bao giò? Trông không giông con nhà giàu ở Đề Đôi”
“Đúng! Cú đánh này quá quyết đoán, Vương Kiệt không phải người tốt gì, lòng dạ hẹp hòi có thù tật báo, anh bạn này thảm rồi!”
“Lúc trước có không ít người bị Vương Kiệt đánh chết, anh bạn này lại đá Vương Kiệt, chờ Vương Kiệt nội điên sẽ không thê tưởng tượng nôi!”
Những người trong hàng đều chết lặng, họ không ngờ Dương Tiêu không chỉ đánh trả mà còn đá bay Vương Kiệt.
“Anh… anh lại dám đánh người? Anh lại dám đánh A Kiệt?” Khuôn mặt cô em gái đây vẻ không tin.
Sở dĩ cô ta ở bên Vương Kiệt là vì Vương Kiệt đi đên đâu cũng ngang ngược ngạo mạn, không ai dám khiêu khích, cô ta rât thích cảm giác ngang ngược này.
Điều mà cô em gái nằm mơ cũng không bao giờ ngờ tới là lại có người dám chồng lại Vương Kiệt.
Trong mắt cô ta, hành vi như vậy chỉ đơn giản là điên rô.
Dương Tiêu lạnh lùng nhìn cô em gái: “Sao? Tôi không thê đánh lại hả? Chỉ VÌ các người có quyên có thế, các người đánh người khác không chỉ không được đánh lại mà còn phải đứng chịu đánh? Vương hầu cũng thê, không phải sinh ra đã ở địa vị cao, các người xem đức hạnh của các người xem, thật đáng xấu hồi”