“Cậu, cút ngay!”
Mọi người sợ hãi ai cũng tái mặt, Đường Long lại càng hồi hận đứt ruột.
Cuôi cùng, Kim Đại Chung chỉ vào Đường Long: Hồn cũng cút ngay cho tôi, lũ có mắt không tròng các người cút hết cho tôi!”
Tắt… tất cả cút hết?
Những lời như thánh chỉ rơi xuống, nhiêu người suýt bật khóc.
Mẹ kiếp, vốn dĩ muốn lầy lòng Đường Long, nhưng ai ngờ lại bị đuổi việc.
Mẹ nó đây… đây là làm tới mức nào!
Nhìn Đường Long đang sững sò, Dương Tiêu nói đùa: “Đường Long, tiệp tục làm dáng đi, dù sao cũng còn rất nhiều thời gian!”
“Dương Tiêu, cậu chớ đắc ý, chờ đó, cậu chò đó cho tôi, Đường Long này sẽ không tha cho cậu!” Nói xong một cậu hụng ác, Đường Long vô cùng xấu hồ thu dọn đồ đạc rời khỏi tập đoàn Kim Thị.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Kim Thị, ĐNG Long tức giận khoé miệng run rây: “Xui xẻo! Mẹ kiệp đúng là xui xẻo! Sao ở đâu cũng có bóng dáng thằng rác rưởi Dương Tiêu này thề nhỉ? Lần này mình chắc chắn không thể lăn lộn ở thành phố Trung Nguyên được nữa, đến Đề Đô, mình phải đến Đề Đôi”
“Đề Đô là một thành phó lớn, càng có cơ: hội phát triển hơn. Mình không tin thằng rác rưởi Dương Tiêu này còn có thê đuổi tới Đề Đôi”
Cả nhà tải app truyện hola đọc tiếp nhé! Nói xong, Đường Long lấy điện thoại di động ra, đặt vé đường sắt cao tốc đi Đê Đô.
Anh ta tin rằng thế giới rộng lớn như vậy, anh ta còn có thê gặp Dương Tiêu ở Đề Đô.
Cùng lúc đó, Dương Tiêu nhận được một tin nhắn, chính là thông tin vé máy bay đi Đề Đô.
Kim Đại Chung tỏ vẻ xin lỗi: “Người anh em Dương, cậu nhìn mà làm!”
“Anh Kim đừng nói nữa, lần sau tôi sẽ không tới nữa, tới sẽ chỉ gây phiền phức cho anh!” Dương Tiêu không khỏi dở khóc dở cười.
Buồi sáng đưa Tôn Bảng đến báo cáo, sa thải một bộ trưởng phòng nhân sự. Buổi chiều, đến gặp Tôn Bằng, lại sa thải Đường Long.
Một ngày, tập đoàn Kim Thị sa thải hai người có chức vụ cao, Dương Tiêu nghĩ đến vẫn không khỏi dở khóc dở cười.
Kim Đại Chung đỡ trán nói: “Người anh em Dương, cậu có độc!”
“Ha ha ha ha!” Dương Tiêu không nhịn được cười ha hả.
Nói đùa với Kim Đại Chung đôi ba câu, Dương Tiêu dẫn Tôn Bằng ròi đi.
Đường Mộc Tuyết đặt một nhà hàng theo chủ đề, Dương Tiêu dẫn Tôn Bằng tới tụ tập.
Bởi vì là một cuộc tụ tập riêng của bề dưới, nên trong cuộc tụ tập này không gọi Triệu Cầm và Đường Kiến Quốc.
Đường Mộc Tuyết đưa thực đơn cho Tôn Băng: “Xem đi, ăn cái gì?”
“Chị Mộc Tuyết, em ăn gì cũng được!” Tôn Băng ngượng ngùng cười.
Dương Tiêu cười nói: “Không phải khách sáo đâu, muôn ăn gì thì cứ gọi!”
Màn đêm dần dần bao trùm khắp mặt đất, ánh đèn bật sáng, ánh đèn nê ông lập lòe.