Nhìn thấy Hồ Khoan Quảng đến, sắc mặt Lương Khởi đột nhiên tối sầm lại.
Vốn ông ta muốn tiêu diệt Dương Tiêu, nhưng khi Hồ Khoan Quảng dẫn người tới, ng ta muốn tiêu diệt Dương Tiêu là chuyện không thẻ.
Lương Khởi biết Hồ Khoan Quảng là người nhà nước, có môi quan hệ tốt với Vạn Tứ Hải, người giàu nhát huyện Thiên Sơn, đây. hẳn là Vạn Tứ Hải tìm Hồ Khoan Quảng tới giúp Dương Tiêu.
Dương Tiêu nhìn vẻ mặt khó coi của Lương Khởi, giêu cọt: “Xem ra hôm nay rất không trùng hợp rôi, ông _ muôn giết tôi là chuyện không thể!”
“Chớ đắc ý, Dương Tiêu chỉ cần cậu ở lại huyện Thiên Sơn một ngày, tôi sẽ đề cậu sông trong nồi sợ hãi vô tận!” Lương Khởi cười khẩy rồi mới cất súng.
Mặc dù lần này Lương Khởi đã gần.
như xoay sở được hết mọi chuyện ở huyện Thiên Sơn, nhưng vẫn có Chương 1365.
người không chấp nhận lợi ích của Lương Khởi.
Ông ta là thương nhân, là thương nhân chính thức, cho dù ông ta có cấu kết như thế nào, thì chí ít cũng sẽ có trình độ.
Bây giò Hồ Khoan Quảng đưa người đên, ông ta không thê không bó tay.
Dương Tiêu trêu ghẹo: “Thật không?
Lời này nên do tôi nói chứ?”
Nếu không phải có số lượng lớn dân trong thôn trang Triệu, trong khoảng cách ngắn như vậy, những người do Lương Khởi mang tới đôi với Dương Tiêu cũng không đáng kẻ.
“Dương Tiêu, chúng ta chờ xem! Ăn hai bữa no nê đi, có lẽ tối nay cậu sẽ lên đường, Mãnh nhi, chúng ta đi!”
Lương Khởi vây tay hét lên.
Lương Mãnh chán ghét nhìn chằm chăm Dương Tiêu: “Dương Tiêu, mẹ kiếp anh chờ đó, muôn làm cứu. tình của thế giới hả? Nói cho anh biết, có bản lĩnh thì anh ở lại huyện Thiên Sơn, nêu không, sóm muộn gì tôi cũng sẽ giết Triệu Thiết Căn và đám người già yêu bệnh tật này. Triệu Thiết Căn là ông ngoại của anh đúng không? Yên tâm, tôi sẽ giết ông ta đâu tiên!”
“Anh thật sự cho rằng tôi không dám động vào anh?” Vẻ mặt Dương Tiêu lạnh đi.
Đe dọa, điều anh ghét nhát là bị người khác đe dọa.
Có chú hai Lương Khởi chống lưng, Lương Mãnh cười khẩy: “Động vào tôi? Mẹ kiếp! Sợ quá đi mắt, tới, tới đi, động thử một ngón tay của tôi xem! Chó má, tôi nói rõ cho anh biết, ông đây không chỉ giết Triệu Thiết Căn đầu tiên, mà còn giết bọn khốn thôn trang Triệu này. Có giỏi thì hôm nay anh giết tôi đi!”
Nhìn Lương Mãnh khiêu khích mình, Dương Tiêu không khỏi năm chặt tay.
Bắt nạt chiếm lĩnh thị trường, chèn ép từng bước.
Người này, đáng chết!
“Cậu Dương, đừng hấp tấp!” Hồ Khoan Quảng nhận ra Dương Tiêu bị chọc giận, ông vội vàng tiên lên ngăn cản.
Người của Lương Khởi đều có súng, hơn nữa Lương Khởi còn có người chống lưng, Hồ Khoan Quảng cũng không tiện làm mắt lòng hoàn toàn.
Lương Mãnh khinh thường nói: “Giết tôi đi! Dương Tiêu, có bản lĩnh thì giết tôi đi! Nêu anh không giết tôi, sớm muộn gì tôi cũng sẽ tàn sát lũ khốn thôn trang Triệu này!”