Vẻ mặt anh ấy vui đùa, học ra dáng, Dương, Bân Hàn nhìn cảnh này. ShP cảm thầy tỨC ngực, cả người cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
Anh ta mở to mắt chỉ vào Dương Tiêu: “Sao… sao cậu có thê là sp [ Dương đứng sau tập đoàn Đề Hào được?”
“Không sai đâu, đội trưởng là sếp Dương đứng sau tập đoàn Đề Hào, ngạc nhiên không? Bất ngờ không?
Tức giận không?” Trần Khải cười khà khà.
Dương Bân Hàn ôm chặt ngực, một cảm giác nhục nhã trào dâng trong lòng.
Vừa nãy anh ta giống như một con chó, một con chó ngoan ngoãn quỳ xuông liếm sếp Dương bí ân.
Ai có thể ngờ được, trong nháy mắt mình lại nói chuyện điện thoại với Dương Tiêu.
Dương Tiêu giang hai tay ra: “Có vấn đề gì à?”“
Có… có vấn đề gì à?
Nghe vậy, Dương Bân Hàn kinh hãi muôn chết, Dương Tiêu đang gián tiếp thừa nhận?
Nghĩ đến dáng vẻ lố bịch của mình vừa nãy, Dương Bân Hàn đau buồn tức giận chỉ vào Dương Tiêu nói năng điên cuông: “Cậu… cậu chơi tôi? Cậu coi tôi là khỉ chơi đùa?”
“Chơi anh? Tôi ngược lại không có ý này! Anh muốn gọi điện cho sếp Dương, tôi cũng không cản được.
Nếu anh đã hao tổn tâm sức gọi điện, thì tôi nhất định phải phối hợp ăn ý với anh, anh cả tôt của tôi!”
“Nêu anh bất buộc phải cho rằng tôi đang chơi anh, thì coi như tôi đang chơi anh đi!! Anh cả tốt của tôi, sao vậy? Mặt nhăn nhó thế, chẳng lẽ anh định cắn tôi à?” Dương Tiêu chế nhạo.
Trần Khải thần bổ đao nói: “Anh cả Dương này, nói cho anh biết, dáng vẻ hèn mọn của anh vừa nãy trông giống như một con chó xùi”
Giống như một con chó xù?
Dương Bân Hàn đau lòng tức giận muốn chết, anh ta chỉ tay vào Dương Tiêu hai mắt tối sầm lại.
Phụt!
Khí huyết công tâm, Dương Bân Hàn tức giận thở hôn hến nôn ra một ngụm máu già.
Bịch!
Giây tiếp theo, Dương Bận Hàn như bị Rút hêt sức lực ngã xuống đất.
“Thằng nhãi ranh bắt nạt tôi, thằng nhãi ranh bắt nạt tôi! Tôi Dương Bân Hàn sống hai, ba mươi năm, chưa từng chịu nhục nhã tột cùng như này!”
Phụt!
Nghĩ mình bị trêu đùa như chó, Dương Bân Hàn đau lòng tức giận hét lên lại nôn ra một ngụm máu già, đội mắt của anh ta tối sâm, đang sống sờ cứ thê bị Dương Tiêu chọc tức hôn mê bắt tỉnh.
“Ha ha ha ha!”
Nhìn vẻ mặt Dương Bân Hàn tràn đầy âm ức › đang sông sờ sờ bị chọc tức ngất xỉu, Trân Khải lại không nhịn được cười ra tiếng.
Anh ấy đã chướng mắt Dương Bân Hàn từ lâu, loại người như này đang sông sờ sờ bị bọn họ chọc tức ngất xỉu, cảnh tượng này rất hải hước nực cười.
Khóe miệng Dương Tiêu hơi nhếch lên, hai mắt anh sáng rực.