“Ông già, con gái ông chó cậy gần nhà, gà cậy gân chuông nhục nhã người nhà tôi, ông là bê trên không những không dạy dỗ nghiêm khắc mà còn làm khó tôi, thật sự ngu dốt. Tôi cho ông cơ hội cuối cùng, xin lỗi tôi, sau đó dẫn con gái mình đi biến mắt khỏi tầm mắt của tôi.”
“Nếu không, tôi bảo đảm sẽ khiến nhà họ Mộc của ông tan thành mây khói trong vòng mười phút!” Dương Tiêu lạnh lùng nói.
Nghe vậy, đám người tại sân bắn cung trợn mắt há hốc mồm, bọn họ kinh hãi trước lời nói của Dương Tiêu.
Lưu Chiến Thắng cười dữ tợn: “Tên này thật đúng là chuyên gia tìm chết!
Bảo chủ nhà họ Mộc xin lôi anh? Anh không soi mặt vào nước tiểu xem anh là cái thá gì!”
Nhìn thây Dương Tiêu trước mặt càng ngày càng hung hăng ngang ngược, Mộc Thiên Hoa tức giận mặt đen lại.
Nhà họ Mộc ở thành phố Trung Nguyên nhiều năm như vậy, ông ta chưa từng thầy một người kiêu ngạo như vậy.
“Tốt! Tôi muốn xem xem cậu làm nhà họ Mộc tan thành mây khói như thế nào. Ranh con, tôi nói rõ cho cậu biết, nêu hôm nay cậu không khiến nhà họ Mộc tôi tan thành mây khói, tôi sẽ khiến cậu muôn đời muôn kiếp không trở lại được!”
“Tập đoàn Tuyết Tiêu do vợ cậu Đường Mộc Tuyết mở đúng không?.
Yên tâm, hôm nay Đường Mộc Tuyết đã định sẵn phải trả giá cho sự ngu ngộc của cậu, Nếu cậu không quỳ xuống sám hối, tôi sẽ khiến Đường Mộc Tuyết chịu mọi loại ức hiệp, khiến tập đoàn Tuyết Tiêu tan thành mây khói!” Mộc Thiên Hoa tàn nhẫn nói.
Ánh mắt muốn giết người bặn tung tóe khắp nơi, ông ta chỉ muốn hung hăng tra tấn Dương Tiêu ngay lập tức.
Dám xúc phạm uy nghiêm của nhà họ Mộc, đáng chêt!
Nhìn chằm chằm Mộc Thiên Hoa đang có ý muôn giết mình, vẻ mặt của Dương Tiêu u ám đến mức có thể vắt ra nước.
Vôn dĩ anh chỉ đơn giản muôn dạy dỗ Mộc Tử Tỉnh kiêu ngạo độc đoán, nhưng không ngờ lại có thể khiến lão già Mộc Thiên Hoa ra tay.
Điêu quan trọng nhật là Mộc Tử Tỉnh đã sai trước, mà Mộc Thiên Hoa lại còn đổi trắng thay đen, như thể con gái của ông ta đã chịu ấm ức to tát.
Điều khiến Dương Tiêu không thể chấp nhận được nhất là Mộc Thiên Hoa lại dám nói tôn tỉ địa vị trước mắt anh, thật nực cười!
Không lẽ là chủ của gia đình thuộc hạng Tan: nhất Trung Nguyên thì là tôn quý, không băng nhà họ Mộc thì là ti tiện?
Người sinh ra đã tự do, ai dám cao cao tại thượng?
Nếu nói như vậy, anh là thần chết, từng là lưỡi dao sắc bén của đất nước mạnh nhất Thiên Phủ Chị Quốc, ở trước mặt anh, vậy chẳng phải Mộc Thiên Hoa còn chẳng phải cái răm sao?
Điều khiến Dương Tiêu tức giận nhất là lão già Mộc Thiên Hoa này lại dám lầy Đường Mộc Tuyết và tập đoàn Tuyết Tiêu ra nói trước mặt mình, hoàn toàn mài hết tính tốt của Dương Tiêu.
Đường Mộc Tuyết là vợ anh, tập đoàn Tuyết Tiệu là phương tiện của Dương Tiêu hỗ trợ Đường Mộc Tuyết _ bày ra những kế hoạch hoành tráng, kếT nào dám nhúng chàm, kẻ đó sẽ chết!