Bây giờ, Dương Tiêu là chỗ dựa lớn nhất của Đường Mộc Tuyết, Đường Mộc Tuyết không hề che đậy nói cho Dương Tiêu biết mọi chuyện.
Dương Tiêu nghe xong, vẻ mặt vô cùng u ám: “Còn có chuyện như vậy? Chắc chắn có người giỏ trò quỷ trong bóng tối.”
“Em thật khó có thể tưởng tượng được bọn Vương tổng hoà ái dễ gần kia lại đưa ra những yêu cầu quá đáng như vậy với em!” Đường Mộc Tuyết tan nát cõi lòng không thôi.
Chỉ trong một thời gian ngắn, số đối tác đưa ra đề nghị xấu hỗ với cô đã lên tới 80%, một nửa trong số họ đơn phương chắm dứt hợp đồng.
Điều khiến Đường Mộc Tuyết không thể chấp nhận được là những ông chủ thanh lịch, dễ tính trước kia lại thực sự: có ý định làm loạn với cô.
Cô cũng biết một khi mất đi những nguồn khách hàng này, địa vị trong nhà họ Đường của cô chắc chắn sẽ giảm.
Dương Tiêu an ủi: “Mộc Tuyết, anh đã biết chuyện này, em yên tâm, anh sẽ giúp em đòi một lời giải thích.”
“Đòi một lời giải thích? Nực cười!” Lúc này, Đường Hạo và Đường Dĩnh cùng nhau bước ra khỏi công ty.
Nhìn thấy hai người, ánh mắt Dương Tiêu toát ra một tia lạnh như băng, anh nhìn Đường Hạo: “Chuyện hôm nay là do hai anh em các người làm đúng không? Cái loại thủ đoạn thấp hèn này thật đáng xấu hổ!”
“Đáng xáu hổ? Dương Tiêu, một thằng phế vật như mày có tư cách gì mà chỉ này chỉ nọ bọn tao? Thương trường như chiến trường, khắp nơi đầy rẫy mưu mô lừa lọc.
Đường Mộc Tuyết chỉ là chi thứ mà đòi kế thừa dòng dõi nhà họ Đường, ngu ngốc nằm mơ đi!” Đường Hạo không hề giấu giếm gì.
Bây giờ, bà cụ Đường đã đứng cùng một chiến tuyến với bọn họ, hoàn toàn vạch mặt với Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết.
Vì đôi bên phải có một người chết, nên đương nhiên anh ta không cần giấu giếm.
Điều quan trọng nhát là họ đã lên kế hoạch chắc chắn, rất nhiều khách hàng của Đường Mộc Tuyết đã thay đổi quyết định, ký lại hợp đồng mới với Đường Hạo.
Bên Lý Minh Hiên thì đã có hợp đồng, bọn họ không còn sợ hãi nữa.
Nghe thấy lời thẳng thắn vô liêm sỉ của Đường Hạo, một loại hơi thở chết chóc mạnh mẽ tuôn ra từ trong cơ thể Dương Tiêu, nếu Đường Mộc Tuyết không có mặt, e rằng Dương Tiêu sẽ không dễ dàng buông tha cho hai anh em hung ác này.
Đường Mộc Tuyết rất tức giận: “Các người không biết xáu hổ!”
Cô chịu khổ, nhưng không chịu nổi loại ấm ức này, đặc biệt là loại ấm ức bị người khác nhục mạ mình là người bán thân.
“Đường Mộc Tuyết, cô bớt tỏ vẻ thế này đi, cô bẩn hay không chẳng lẽ trong lòng cô không biết? Lý Minh Hiên, Lý Thần Chiến, cô đều có một chân đúng không? Chậc chậc!”
Đường Dĩnh chế nhạo.
Dương Tiêu trầm giọng nói: “Xem ra lần này các người hoàn toàn quyết tử một trận với bọn tôi?”
“Quyết tử một trận? Dương Tiêu, mày thật sự đánh giá bản thân mình quá cao đấy. Mày chỉ là một kẻ vô dụng, không có Đường Mộc Tuyết mày chẳng là gì cả. Bây giờ chúng mày đã mắt quyền lực, chúng mày có tư cách gì mà đấu với bọn tao?” Đường Hạo kiêu ngạo thách thức.
Đường Dĩnh nói tiếp: “Đường Mộc Tuyết, tôi không ngại nói với cô, lần này đều là ý của bà nội. Chỉ cần bà nội đứng ở bên chúng tôi, các người hoàn toàn xong đời.
Muốn có được vị trí chủ nhà kế nhiệm của nhà họ Đường à, các người nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.”