Trời ạ, nghĩ ‹ đến đây, trên trán của Sử Tường đồ rất nhiều mồ hôi lạnh.
Chẳng trách Tống Thâm không dám xúc phạm tên này, hiện tại ở Đề Đô còn có ai dám xúc phiazrí‡ên siêu tàn nhẫn này!
Nghĩ đên chuyện Khương Hiên cậu chủ nhà họ Khương chết dưới tay _ Dương Tiêu, Sử Tường chỉ cảm thấy mình đã nhặt được cái mạng.
Mặc dù đã trở thành người vô dụng nhưng dù sao vô dụng vẫn còn tốt hơn chêt, đúng không?
Không được khiêu khích! Không: được trả thù! Đây là suy nghĩ lớn nhất trong lòng Sử Tường vào lúc này.
Sau khi xuống sân thượng, Dương ụ Tiêu nhìn Đường Đường: “Em có thầy anh tàn nhân quá không?”
“Không! Em thây anh đang làm đúng, anh rễ, trong trường bọn em có ít nhật hơn một trăm cô gái đã bị Sử.
Tường làm hại, không có nơi nào để khóc lóc kế lễ. Nếu em là anh, em sẽ giêt anh ta, Sử Tường này là đồ cặn bã, phê anh ta đã là nhẹ!” Đường Đường tức giận nói.
Sử Tường là tên bắt nạt lớn nhất trong Học viện Nghệ thuật Đề Đô, không biệt có bao nhiêu cô gái bị xâm phạm muốn giết Sử Tường.
“Xem ra vừa nãy mình đã quá tốt bụng!” Dương Tiêu xoa cằm lâm bầm.
Nếu không phải Đường Đường có mặt ở đó, nêu không phải không muôn Đường Đường nhìn thây mặt tàn ác đâm máu của mình, Dương Tiêu thật sự sẽ giêt chêt Sử Tường này.
Một kẻ cặn bã như Sử Tường thực sự không đáng sông trên thê giới này.
Đường Đường cười dịu dàng: “Anh rê, anh làm rật tốt, anh đã làm được những việc rât nhiêu người muốn làm nhưng không dám làm!”
Đường Đường nhìn vẻ mặt mêm mại của Dương Tiêu, trong lòng rất cảm động, hôm nay Dương Tiêu không đên kịp, chắc chăn cô cũng sẽ trở thạnh nạn nhân giông như các cô gái khác. Đâu tiên là bị Sử Tường nhúng chàm, sau đó bị đàn em của Sử Tường nhúng chàm, thân thê hoàn toàn bân thỉu.
“Đừng nói với chị em về chuyện này, anh không muôn đề cô ấy biết chuyện này!” Dương Tiêu dặn dò.
Đường Đường bĩu môi, tên ngốc này biệt thê hiện những mặt tốt nhất cho chị, không để chị ây nhìn thấy mặt xấu.
Hừ! Mình ghen rồi!
Đường Đường tức giận nói: “Muốn em giữ bí mật thì được thôi, hôm nay anh phải đi chơi với eml”
“Chơi? Chơi gì?” Dương Tiêu dở khóc dở cười.
Dương Tiêu không dễ gì đên thăm mình mình một lân, Đường Đường làm sao có thê dễ dàng đề cho Dương Tiêu đi, Đường Đường nói: “Em muôn đi Disneyland chơi, em còn chưa chơi đu quay. Anh đi với en, nêu anh không đi với em, em sẽ nói cho chị em biêt!”
“Ngồi đu quay? Em còn là trẻ con à?”
Dương Tiêu dở khóc dở cười.
Đường Đường tức giận nói: “Em là trẻ con đây, em là Đường ba tuổi, em là một đứa bé ba tuôi, muốn chiều chuộng, anh có đi không?”
“Được rồi! Đi là được chứ gì?”
Dương Tiêu thật sự hết cách với Đường Đường.