Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến lúc đó nhà họ Lâm không giúp nhà họ Khương đối phó với chúng ta đã tốt lắm rồi. Šao cậu chủ nhỏ nhà họ Lâm có thể giúp chúng ta được?”

“Lát nữa cậu sẽ biết!” Dương Tiêu cười thần bí.

Nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy ý cười của Dương Tiêu, vẻ mặt ông già lạnh lẽo, ông ta không muôn lãng phí quá nhiêu thời gian vẫy tay quát: “Người đâu, đuổi bọn họ ra ngoài cho tôi!”

“Vâng!” Nhóm thành viên tinh nhuệ của An Ninh Các đi về phía Dương Tiêu và Trần Khải với ánh mắt không tốt đẹp gì.

Ngay khi hai bên sắp xảy ra Xung đột, một giọng nói âm vang như sâm vang lên.

Dhoico dừng tay lại cho tôi! Ông già Mạnh, ông dám xúc phạm đến cả sếp Dương, ông không muốn sống nữa hả? Hải”

Ngay sau đó, bóng dáng nỗi giận đùng đùng của Lâm Phảm bước vào công An Ninh Các.

“Lâm… Lâm Phàm, cậu chủ nhỏ!”

Nhìn thấy người tới, con ngươi của ông già co rút lại, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hãi.

Vừa nãy Dương Tiêu gọi điện thoại thực sự đã gọi được cậu chủ nhỏ Lâm Phàm nhà bọn họ, điều này thực sự nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Lâm Phàm không đề ý đến ông già, mà đi tới trước mặt Dương Tiêu cười ninh nọt: “Ôi chao, sếp Dương, rất xin lỗi, rất xin lỗi. Tôi thật sự không ngờ giữa hai nhà chúng ta lại xảy ra chuyện không vui như vậy, anh muốn một chấn mộ thì cứ gọi cho tôi là được, anh đâu cần phải đích thân tới đây!”

Nhìn thấy thái độ của Lâm Phàm đối với Dương Tiêu, ông già trọn mắt to, ông ta chỉ cảm thấy mình bị hoa mắt.

Cậu chủ nhỏ Lâm Phàm lại đang nịnh hót Dương Tiêu, đứa con rơi của nhà họ Dương ở Đề Đô, chuyện này… làm Sao có thê?

Đột nhiên, một điềm báo dữ dội nồi lên trong lòng ông ta.

“Nếu lúc trước tôi biết nghĩa trang Hương Son thuộc quyên quản lý của nhà họ Lâm, tôi đã không đích thân đến đây!” Dương Tiêu nhẹ giọng nói.

Lâm Phàm không phải kẻ ngốc, anh ta biết rõ Dương Tiêu đang tức giận.

Lâm Phàm quay đầu túm cổ áo ông già với vẻ mặt dữ tọn: “Ông già Mạnh, ông nội ông, mặt chó của ông mù thật mà, ngay cả sếp Dương cũng dám xúc phạm, rồt cuộc ông muôn làm gì?”

“Sắp… sếp Dương? Sếp…

Dương nào?” Ông già tràn vã kinh hãi.

Lâm Phàm tức giận mắng: “Còn có thể là sếp Dương nào? Đương nhiên là sêp Dương, ông chủ đứng sau tập đoàn Đề Hào!”

Sếp Dương, ông chủ đứng sau tập đöẠn Đê Hào?

Nghe đến đây, ông già trọn mắt to như bị điện giật, ông ta năm mơ cũng không bao giờ ngờ tới.Dương Tiêu lại là chủ của tập đoàn Đề Hào.

“Tên… tên này lại có thể là chủ của tập đoàn Đề Hào?” Ông già kinh hãi toàn thân rùng mình.

Cuối cùng ông ta cũng hiểu tại sao cậu chủ nhỏ Lâm Phàm lại có thái độ nhiệt tình với Dương Tiêu như Vậy.

Ông cụ nhà họ Lâm có ý định để Lâm Phàm kế thừa vị trí chủ nhà tương lai của nhà họ Lâm, đặc biệt giao hợp đồng mấy chục tỷ tệ với tập đoàn Đề Hào cho Lâm Phàm phụ trách.

Bây giờ Dương Tiêu ăn quả đắng ở đây, cậu chủ nhỏ Lâm Phàm không tức giận mới là lạ.

Lâm Phàm tức giận nói: “Ông già Mạnh, ông thật sự khiến tôi thất vọng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK