Tuy nhiên, Dương Tiêu không có thời gian bận tâm về điêu đó.
“Ám Kim Long Vương, tình huống bên Mộc Tuyết thế nào rồi?” Dương Tiêu gọi điện hỏi.
Ám Kim Long Vương nhận được điện thoại của Dương Tiêu, kính cần nói: “Điện hạ, trận chiến bên này đã kết thúc!”
“Có tra ra ai đã làm không?” Dương Tiêu hỏi.
Ám Kim Long Vương lại nói: “Phùng Tứ gia, vùng xám Trung nguyên!”
“Phùng Tứ? Được rồi, dẫn theo người, đêm nay giết chết lão già này An Trong mắt Dương Tiêu lóe lên sát í.
Đường Hạo và Miyamoto Masao vẫn có giá trị, nhưng Phùng Tứ không cần tồn tại.
Tối nay, xuống đao với Phùng Tứ trước.
Ở Thiện Đường Túc Dục Thành, vẻ mặt của Phùng Tứ gia rất ảm đạm.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Vương Cường mắt liên lạc, Hạng Thiên Bá cũng mát liên lạc, ngay cả Đường Hạo và Miyamoto Masao cũng. không liên lạc được. Không lẽ tất cả những người này đều bị bọn Dương Tiêu giễt?” Mặt Phùng Tứ gia tái mét.
Một tên đàn em thấp giọng nói: “Tứ gia đừng nóng vội, có thể là hai bên đang chiến đâu!”
“Chiên đâu? Đã lúc nào rôi? Đôi phó với một thăng phê vật, một con đàn bà tôn công tôn sức như vậy hả?”
Phùng Tứ gia tức giận nói.
Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên: “Phùng Tứ, chúc mừng ông đoán đúng rôi. Tât cả người của ông đều lên đường trước, ông xem ông là ông chủ, có phải đã đến lúc đến địa ngục củng anh em của mình rồi không?”
“Ai?” Nghe thấy lời này, Phùng Tứ gia đột nhiễn nhíu mày hét lên.
Bộp!!!
Đột nhiên, cửa phòng họp bị đá tung. ra, bước vào là bóng dáng của Dương Tiêu và bọn Âm Kim Long Vương.
“Dương Tiêu!” Nhìn rõ người bước vào, Phùng Tứ gia chọt thay đổi sắc mặt.
“Tên nhóc này chính là Dương Tiêu?”
Mọi người trong phòng họp đều sửng sốt.
Lần này, để đối phó với Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, một nhóm người do Phùng Tứ đứng đầu rất quan tâm, phái một số lượng lớn thành viên tinh nhuệ.
Ai có thể ngờ rằng Dương Tiêu không những bình an vô sự mà còn tới được tông bộ của họ.
Dương Tiêu nhếch mép: “Đúng Vậy, tôi là Dương Tiêu. Xem ra các vị rất kinh ngạc!”