Dương Tiêu dịu dàng lên tiếng: “Mộc Tuyết, đây là bát ngờ anh muốn dành tặng cho em, em có thích hay không?”
Đường Mộc Tuyết nhìn trân trối không thốt nên lời nào, cô vô ý xoa trán Dương Tiêu: “Hừ? Cũng không có phát sốt! Anh như thế nào lại ăn nói hàm hồ vậy chứ?”
Trong mắt Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu căn bản không thể nào là chủ nhân của tiểu đảo trung tâm ven hồ Nhạn Minh.
Cũng đừng quên rằng, chỉ riêng mảnh đất này cũng đã trị giá một trăm triệu nhân dân tệ, chứ đừng nói đến việc xây dựng hoàn tất cả căn biệt thự như thế này.
Cả căn biệt thự nguy nga tráng lệ như vậy, cộng thêm trang trí, nhất định không ít hơn vài chục triệu nhân dân tệ.
Đường Mộc Tuyết cũng biết Dương Tiêu có tiền, nhưng lại sợ rằng tiền của Dương Tiêu sau khi mua xe cho mình, hơn một nữa cũng đã không còn được bao nhiêu.
Nhìn biểu cảm khó lòng tin tưởng được của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu sủng nịch nói: “Mộc Tuyết, nếu như em vẫn chưa tin, chúng ta bước vào xem thử liền biết được.”
Dương Tiêu vẫn mang máng nhớ được, Đường Mộc Tuyết lúc ẫ ban đầu khi nói đến việc chuyển nhà, đã từng nhắc qua dáng vẻ mơ ước về khung cảnh tiểu đảo ven hồ Nhạn Minh.
Mộc Tuyết, chỉ cần là thứ em muốn, Dương Tiêu anh cả đời này nhất định sẽ nỗ lực hoàn thành.
Dưới sự dẫn đường của Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết liền bước xuống xe.
Khi nhìn thấy Dương Tiêu cầm chìa khóa trong tay, trái tim Đường Mộc Tuyết lập tức căng thẳng,cô chính là e sợ Dương Tiêu không mở được cánh cửa này, như vậy sẽ vô cùng mắt mặt.
Lạch cạch!
Cánh cửa đã được mở ral Dương Tiêu nhanh chóng bước vào, sau khi mở đèn trong sảnh lớn phòng khách, Đường Mộc Tuyết lúc này mới bước vào bên trong.
“Ông trời ơi!” khi nhìn thấy bồ trí nguy nga tráng lệ trong phòng khách, Đường Mộc Tuyết không kìm chế được lấy tay che lấy đôi môi đỏ gợi cảm của mình.
Nội thất trang trí bên trong căn biệt thự căn bản không thể dùng hai từ nguy nga, tráng lệ để diễn tả rồi, đơn giản chính là hoàn mỹ đến không còn gì hoàn mỹ hơn, chỉ cần vừa liếc mắt liền có thể mang lại một cảm giác chắn động.
Đặc biệt nhất chính là tại vị trí nỗi bật nhất trên tường, đều treo đầy hình cưới của cô cùng Dương Tiêu.
“Đây…nơi này thật sự là nhà của anh?” trong lòng Đường Mộc Tuyết lúc này không ngừng dâng lên từng trận chắn động.
Nhìn những tắm hình cưới được treo trên tường, Đường Mộc Tuyết chỉ cảm tháy tất cả mọi thứ đều giống như một giấc mơ.
Đã bao lâu trước đây, cô chỉ biết mơ ước.
Đã bao lâu trước đây, cô chỉ biết ngưỡng vọng.
Đến nay, cô không những đã bước vào đây, còn có thể đứng trong phòng khách tráng lẹ nhường này, chuyện này so với việc nằm mơ cũng không có gì khác biệt là bao.
Hơn nữa, nhìn thấy ảnh kết hôn được treo trên tường, Đường Mộc Tuyết càng cảm thấy vô cùng xấu hổ, hận không thể tìm một vết nứt chui vào trốn đi.
Cô trong tắm ảnh kết hôn đó thần sắc lạnh nhạt, giống như tội phạm đang chuẩn bị bước lên đoạn đầu đài, khuôn mặt căng cứng giống như tất cả mọi người trên thế giới này đều nợ tiền cô vậy.
Năm năm trước, Đường Mộc Tuyết vô cùng không tình nguyện kết hôn với Dương Tiêu, nên khi chụp hình cưới cũng chỉ tùy tiện đối phó cho qua.
Điều khiến cho Đường Mộc Tuyết không ngờ đến chính là Dương Tiêu vậy mà lại đem hình cưới treo trên vị trí bắt mắt nhất trên tường.
: | Chuyện…chuyện này cũng thật quá xấu hỗ rồi!
Nhìn nét kinh hoàng trên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp tựa như ngọc tạc của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu dịu dàng cười nói: “Không, đây là căn nhà thuộc về eml”
Vừa nói, Dương Tiêu liền cầm giấy chứng nhận nhà đất đưa đến trước mặt Đường Mộc Tuyết, trên giấy tờ chỉ ghi tên duy nhất của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu căn bản không đem tên bản thân viết vào bên trong.
Nhìn thấy trên sổ nhà đất chỉ có duy nhất tên của bản thân mình, Đường Mộc Tuyết nhịn không được rơi nước mắt.
“Anh…anh tại sao chỉ điền duy nhất tên của em thôi? Xe cộ cũng là em đứng tên, nhà cửa cũng là em đứng tên. Anh tại sao lại đối xử tốt với em như vậy?”
Nhìn Đường Mộc Tuyết, trong mắt Dương Tiêu ánh lên tia dịu dàng: “Bởi vì em là vợ của anh!”
“Hu Hul”
Nghe đến danh xưng vợ này, Đường Mộc Tuyết tiếp tục không có cách nào kìm chế được cảm xúc của bản thân, những giọt nước mắt xúc động không ngừng lăn dài trên gò má, Đường Mộc Tuyết nhanh như một tên bắn lao vào vòng tay Dương Tiêu.
Tình, không biết bắt đầu từ đâu, chỉ trong thoáng chốc đã thành đậm sâu!
Hận không biết sẽ về nơi đâu, mà xoắn xuýt lang bạ!
c Dương Tiêu, em cũng yêu anhl