Bọn họ thực sự không muốn thừa nhận rằng phế vật mà bọn họ áp chế suốt năm năm đã bay lên trời.
Sau khi người nhà họ Đường rời đi, Dương Tiêu đưa Đường Mộc Tuyết đến một khách sạn gần đó tổ chức sinh nhật cho Đường Mộc Tuyết.
Các phương tiện truyền thông đã không vào trung tâm của biển hoa, không biết những gì đang xảy ra bên trong.
Tuy nhiên, việc Trần Khải xuất hiện trong biển hoa lại gây xôn xao dư luận.
Xét cho cùng, Trần Khải là thiếu gia của gia tộc mạnh số một ở Tây Song Bản Nạp, nếu Trần Khải mua hoa ở Tây Song Bản Nạp tỏ tình với người khác, thì đây cũng không phải chuyện kỳ lạ.
Đối mặt với các cuộc phỏng vấn của giới truyền thông, Trần Khải cười mà không nói một lời, điều này trực tiếp dẫn đến việc nhiều phương tiện truyền thông trực tiếp đưa tin rằng mọi việc đều do Trần Khải làm.
Điều này cũng phù hợp với ý định ban đầu của Dương Tiêu, anh không muốn quá đề cao và không muốn tiết lộ thân phận của mình. Trần Khải đã chuyển hướng thành công sự chú ý của giới truyền thông.
Về đến khách sạn, nước mắt Đường Dĩnh chảy dài.
“Đường Mộc Tuyết chết tiệt, Dương Tiêu chết tiệt, tại sao lại muốn phá hỏng giấc mơ của tôi?” Đường Dĩnh tức giận nói.
Đặc biệt là khi cô ta nghĩ đến lời nói ngông cuồng của mình, nói rằng người thanh niên bí ẩn muốn tỏ tình với mình, sau đó nghĩ đến việc mình cười nhạo Đường Mộc Tuyết không có nhẫn cưới, Đường Dĩnh chỉ cảm thấy mặt mình như bị vả thật mạnh, điều này khiến cô ta vô cùng khó chịu.
Vì Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, cô ta còn bị Trần Khải tát, khỏi phải nói trong lòng Đường Dĩnh có cảm giác đó.
Sắc mặt Đường Hạo tái nhợt, hung hăng vỗ xuống bàn: “Mẹ nó, Dương Tiêu lừa gạt quá đáng! Đồ phé vật lừa gạt quá đáng!”
Rõ ràng là tỏ tình với Đường Mộc Tuyết, nhưng lại muốn nói trước mặt tất cả bọn họ, đây rõ ràng không phải khiêu khích thì là gì?
Đường Dĩnh nhìn Đường Hạo với vẻ mặt dữ tợn: “Anh, anh cho rằng Dương Tiêu thật sự là phế vật sao?”
“Không phải phế vật? Chẳng lẽ anh ta là Càn Long hả?
Dĩnh Dĩnh, em quá ngây thơ, mẹ nó Dương Tiêu này chính là phé vật.” Đường Hạo kiên quyết nói.
Đường Dĩnh không dám nói: “Là phế vật thật sao? Vậy Trái tim của biển cả, biển hoa và ban nhạc Ánh Dương thì nên giải thích như thế nào?”
“Rất đơn giản! Tất cả những chuyện này hoàn toàn không phải do Dương Tiêu làm. Em đừng quên, trong cuộc họp thường niên lần trước Hình Kiến đã trả cho chúng ta tám trăm vạn, có lẽ Dương Tiêu có vận cứt chó quen được Hình Kiến. Còn Trái tim của biển cả thì chắc chắn là không biết xáu hỏi hỏi Hình Kiến, Hình Kiến vì thể diện nên chỉ có thể nhờ Bạch Du Tĩnh!” Đường Hạo phân tích.
Nghe vậy, Đường Dĩnh gật đầu nghiêm túc.
Không biết phế vật Dương Tiêu này làm cách nào mà có thể quen với lão đại Hình Kiến, một trong mười đại gia hàng đầu ở thành phố Trung Nguyên, có vẻ như Hình Kiến cũng nhận được ân huệ của Dương Tiêu.
Nếu Hình Kiến nợ Dương Tiêu ân huệ, Dương Tiêu đòi Hình Kiến Trái tim của biển cả, không phải là không thể.
Hình Kiến đích thân ra mặt, Bạch Du Tĩnh vì thể diện của nhà họ Hình, tặng miễn phí Trái tim của biển cả là điều bình thường.
Xét cho cùng, Hình Kiến là Cục trưởng Cục công an thành phó Trung Nguyên và là một trong mười đại gia hàng đầu của gia tộc họ Hình, ông ta không chỉ có quyền lực cao mà còn rất giàu có.
Để nịnh bợ Hình Kiến, Bạch Du Tĩnh rất có thể sẽ tặng cho Hình Kiến sợi dây chuyền Trái tim của biển cả.
Đường Dĩnh tiếp tục hỏi: “Vậy… biển hoa và ban nhạc thì nên giải thích như thế nào?”
“Chuyện này thì đơn giản hơn. Chắc chắn là Trần Khải làm cho anh ta. Cũng không biết làm thế nào mà Dương Tiêu quen biết Trần Khải thiếu gia của gia tộc mạnh số một ở Tây Song Bản Nạp. Mặc dù có một số điều mà anh không thể giải thích rõ, nhưng anh có thể chắc chắn Dương Tiêu là phế vật, chỉ là may mắn hơn một chút thôi!”
Đường Hạo tỏ vẻ thù địch.