Trong nháy mắt đao Đường từ trên trời rơi về phía đầu của Dương Tiêu.
Trong mắt Dương Tiêu léo lên tia sáng lạnh, tay phải hóa thành bóng mờ lập tức giữ chặt miệng hỗ của Phùng Tứ.
Khoảnh khắc anh giữ miệng hỗ của Phùng Tứ, một sức lực cực kỳ mạnh mẽ bộc phát ra, Phùng Tứ kêu lên một tiêng, đao Đường trong tay ông ta cũng rơi tại chỗ.
Tay trái Dương Tiêu cầm lây đao Đường, đao Đường chợt hóa thành hai bóng mờ trong đêm đen.
Aaaal Ngay sau đó, vang lên một tiếng kêu chói tai vang vọng cả bầu trời.
Sau khi nhìn thấy bóng mờ, ngực của Phùng Tứ chọt hiện ra hai vết đao rướm máu thâu xương.
Tách tách!
Máu trào ra theo vết đao, những cơn đau lan ra khiến Phùng Tứ suýt ngắt xỉu.
Bị thương nặng, hai mắt Phùng Tứ tói sâm lại khụy trên mặt đât.
“Tứ gia!” Đám thuộc hạ đồng thanh kêu lên.
Bọn họ đoán được Dương Tiêu rất mạnh, nhưng không ngờ Dương Tiêu lại mạnh như vậy.
Một chiêu, chỉ một chiêu, Phùng Tứ được mệnh danh là cao thủ dùng đao Đường đã bị hạ gục.
“Trời ạ!” Nhóm bậc thầy võ thuật trọn mắt há hốc mồm kinh ngạc.
Đặc biệt là Tiết Hồng Đồ và Lam Vi Vi, hai người bọn họ là người chắn động nhất. Vừa nấy họ đầu với Phùng Tứ, có thể kiểm chứng thành tích võ thuật của Phùng Tứ nạn đến mức nào.
Thậm chí, tốc độ ra tay của Dương Tiêu nhanh đến mức họ còn không nhìn rõ.
Đôi mặt với vêt thương của Phùng Tứ, Dương Tiêu làm ngơ, anh nhìn chăm chằm vào Phùng Tứ lạnh lùng nói: “Hợp tác với Đường Hạo khiêu khích tập đoàn Tuyết Tiêu, một đao.
Phái sát thủ tới ám sát Mộc Tuyết, thêm một đaol Hai đao, Phùng TrẾP, hôm nay tôi không giết ông, hai đao nên trả đã trả, giữ gìn mạng chó này của ông, mắy hôm nữa Lý Thần Chiến sẽ tới đòi mạng của ông!”
“Đưa đại ca của các người đi, cút!”
“Vâng vâng vâng!” Nhóm đàn em của Phùng Tứ mất hôn mắt vía lao tới giúp Phùng Tứ đang bị thương nặng như một con chó chết.
Nhìn chằm chằm dáng vẻ của Dương Tiêu, Phùng Tứ đang bị thương nặng sắp bắt tỉnh, trong lòng tràn đây kinh hãi.
Điêu mà ông ta không bao giờ ngờ tới là Dương Tiêu có thê cướp đoạt tính mạng của ông ta bắt cứ lúc nào, nhưng lại không giết ông ta.
Đúng vậy, Dương Tiêu muốn giữ lại mạng chó của Phùng Tứ giao cho Lý Thần Chiến.
Lý Thần Chiến trông như là thuộc hạ thân thiết của Dương Tiêu, nhưng thật ra, trong mặt Dương Tiêu, Lý Thần Chiến đã là anh em vào sinh tử với anh từ lâu.
Phùng Tứ này đúng là ăn gan hùm mật gâu, dám ra tay với Lỷ Thần Chiến, điều này tương đương với việc VÌ phạm nghiêm trọng đên điêm mâu chốt của Dương Tiêu.
Đồng thời, bên của Hình Kiến về cơ bản đã kết thúc.
Sau khi được Dương Tiêu báo tin, Hình Kiến lập tức huy động rất đông người đến trần áp chặn chẽ trụ sở của Phùng Tứ.