Long Ngũ không chần chừ đưa điện thoại cho Tô Thiên Lung: “Tên nhóc kia bảo tôi đưa điện thoại cho cô.”
“Thật sao?” Tô Thiên Lung cầm lấy điện thoại, mặt đẹp đỏ bừng, trong lòng như có con nai con chạy, lo lắng không biết nên nói như thế nào.
Vừa trả lời điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng của Dương.
Tiêu vang lên: “Nhóc, không phải em đang sốt sao? Sao.
lại chạy ra ngoài? Bây giờ anh có chút chuyện cần giải quyết, lát nữa sẽ tìm em sau.”
Nghe thấy giọng nói mà mình nhớ thương, Tô Thiên Lung kích động suýt khóc.
Cô đã tìm kiếm Dương Tiêu suốt năm năm, trong lòng Tô Thiên Lung, Dương Tiêu chính là cả thế giới của cô!
“Vâng, anh Dương Tiêu, anh làm việc trước đi, Thiên Lung chờ anh về.” Trong đôi mắt tràn ngập tinh tường của Tô Thiên Lung đã ươn ướt.
Cúp điện thoại, Dương Tiêu cười thoải mái: “Không khác gì, con nhóc này so với trước kia không thay đổi chút nào, bây giò chắc đã mặn mà hơn rồi nhỉ?”
Năm đó, Dương Tiêu đi ngang qua cô nhỉ viện, nhìn thây Tô Thiên Lung bị bắt nạt anh tiến lên quát mắng bọn trẻ.
Từ tận đáy lòng, Dương Tiêu cảm thấy thương xót Tô Thiên Lung.
Bởi vì anh cũng có cảm giác như vậy, năm đó anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Dương ở Đề Đô, phải chịu mọi ấm ức đau khổ.
May mắn anh là con trai, khẽ cắn răng chịu đựng cũng chịu được.
Tô Thiên Lung thì khác, cô là bé gái lớn lên trong cô nhi viện, môi trường có thể hủy hoại một con người, nếu Tô Thiên Lung tiếp tục bị như vậy thì thế giới sẽ rất u ám.
Vì vậy, Dương Tiêu bảo vệ Tô Thiên Lung, hy vọng Tô Thiên Lung có thể khỏe mạnh, hạnh phúc lớn lên, anh.
cũng coi Tô Thiên Lung như em gái ruột của mình.
“Anh Dương Tiêu, Thiên Lung ở đây chờ anh về, lần này em sẽ không bao giờ rời xa anh nữa!” Tô Thiên Lung kích động suýt khóc.
Nhìn thấy dáng vẻ Tô Thiên Lung như vậy, Long Ngũ thấp giọng nói với Lý Minh Hiên: “Cậu nói xem thằng nhóc Dương Tiêu này lại tạo nghiệt à? Ngay cả bé gái cũng không tha?”
“Chuyện này…” Lý Minh Hiên hoàn toàn không biết nên nói như thế nào.
Long Ngũ sờ cằm dáng vẻ như có thể nhìn thấu tất cả bí mật của Dương Tiêu: “Không ngờ thằng nhóc này chơi bời trăng hoa, ngay cả bé gái cũng không tha, cầm thú, thật sự là cầm thú!”
May mà Dương Tiêu không có mặt, nếu như nghe thấy Long Ngũ trêu chọc anh như vậy, có lẽ Dương Tiêu sẽ nôn ra máu ngay tại chỗ.
Anh chỉ đơn thuần coi Tô Thiên Lung như em gái của mình, không hề xen lẫn bất kỳ mối quan hệ cá nhân giữa nam và nữ nào.
Vốn dĩ Tô Thiên Lung định đợi Dương Tiêu ở đây, nhưng đạo diễn Phùng Cương nỗi giận đã trực tiếp kiện ra tòa.
Bây giờ Phùng Cương là vò đã mẻ không sợ sứt, Tô Thiên Lung không để ông ta tốt, ông ta cũng sẽ không cho Tô Thiên Lung được yên, cùng lắm là cá chết lưới rách.
“Anh Long Ngũ, anh Lý, bây giờ tôi phải về xử lý chuyện quan trọng. Đây là cách thức liên lạc của tôi, khi anh Dương Tiêu trở lại, nhất định phải để anh áy liên lạc với tôi!” Từ Quyên, người đại diện của cô gọi điện tới, Tô Thiên Lung không ra mặt giải quyết không được.