Ông ta biết Lý Thần Chiến và Dương Tiêu có quan hệ thân thiết, nhưng lại không hê biệt Lý Thần Chiến vẫn luôn gọi Dương Tiêu là điện hạ.
Lý Thần Chiến trịnh trọng nói: “Đương nhiên!”
“Mẹ kiếp, tôi đã chạy trốn đến Moses rồi, các người vận không tha. Ham, những kẻ này đều là người của Dương Tiêu kẻ thù của tôi, giết bọn họ, nhanh lên, giết bọn họ ái” Phùng Tứ mắt hồn mất vía hét lên.
Ham cười khây: “Dám vô lễ với Tứ gia ngay trên địa bàn của ông đây,. đúng là tìm chết, các anh em, giệt bọn họ cho tôi!”
“Giết bọn họ!” Một tên lính đánh thuê dùng vũ khí chĩa vào bọn Lý Thân Chiên.
Bùm!!
Bọn họ còn chưa kịp bóp cò, một vật thê hình bâu dục đã hạ cánh từ trên trời xuông ngay giữa họ, bùm phát nô.
Tiêng âm vang to lớn lập tức cướp đi hàng trăm sinh mạng tươi sông, chỉ còn một số người năm la liệt trên mặt đất, chân tay rệu rã hú hét.
“Mẹ kiếp!” Nhìn thấy có người phạm tội giêt người ở sân bay, vô sô người ở xung quanh sân bay sợ hãi đên mức bỏ chạy.
Phùng Tứ và Ham cũng không chịu nồi, họ bị một làn sóng cuôn lên ngã xuống đất.
Lý Thần Chiến xoay người, mỏ hộp màu đen trong xe, trực tiếp lấy ra một viên Gatlin.
Răng rắc! Răng rắc!
Ngay sau đó, nhóm người từ Long Môn rút vũ khí ra nhắm vào Phùng Tứ và Ham.
Phùng Tứ kinh hãi nói: “Chuyện gì vậy? Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gi”
Nhìn hàng trăm thi thể trên mặt đắt, Phùng Tứ sợ hãi đến mức suýt hồn bay phách lạc.
“Người anh em, đợi đã, người anh em, đợi đã, giữa chúng ta có hiểu lầm nào à?” Ham kinh hoàng kêu lên, làm một cử chỉ đầu hàng.
Người áo đen đi theo Lý Thần Chiến lạnh lùng nói: “Tuyệt Thê Long Môn làm việc, ai ngăn cản, giết không tha!”
“Cái gì? Tuyệt Thế Long Môn? Các người là người. của Tuyệt Thế Long Môn? Lệnh đuổi giết tôi hôm qua là nhắm vào Phùng Tứ?” Ham đột nhiên ngắn ra.
Lý Thần Chiến từng là lính đánh thuê, anh ta vây tay hô lên: “Không cân nhẹ tay, giết!”
“Giết? Lý Thần Chiến, tôi đầu hàng, tôi sai rồi, không! Đừng giết tôi!”
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé cả nhà! Phùng Tứ kinh hãi hét lên.
Tuy nhiên, Lý Thần Chiến đã không cho Phùng Tứ cơ hội sông sót, anh ta bóp cò không thương tiếc.
Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng bắn mạnh, thân thể của Phùng Tứ và Ham bị bắn điên cuồng như bia ngắm bắn.
Pằng!
Pằng pằng pằng pằng!
Một số lượng lớn những chiếc xe xung quanh không thê chịu nỗi lực kinh hoàng này, lân lượt phát nô.
Trong phút chốc, cảnh tượng kinh hãi chân động lòng người, lửa giận cuôn cuộn, tiếng nỗ bay thẳng lên trời cao.
“Hựt! Hự hự!” Một lượng lớn hoả lực bắn trúng Phùng Tứ, thân thể Phùng Tứ thủng lỗ chỗ, hai mắt mờ mịt.