Dương Tiêu cười mỉa mai, tung số lượng lớn tài liệu bị xé rách lên không trung.
Loạt xoạt!
Trong phút, chốc, toàn bộ mặt đất bao phủ giấy trắng, rất nhiều hợp đồng hợp tác biên thành mảnh vụn, bay khắp nơi.
“Cậu chờ đấy, đồ nghiệp chướng cứ chờ đấy cho tôi. Bân Hàn, liên lạc với sếp Dương của tập đoàn Đề Hào cho tôi. Tôi ngược lại muốn xem xem đồ nghiệp chướng này thật sự không im lặng được hay không!” Nhìn chăm chẳm Dương Tiêu, bà cụ sắp nổi điên.
Dương Bân Hàn hung ác nói: “Bà nội yên tâm, cháu sẽ liên lạc với sếp Dương của tập đoàn Đề Hào, xem lát nữa sếp Dương sẽ giết cậu ta như thế nào!”
Vẻ mặt Dương Bân Hàn dữ tợn nhìn Dương Tiêu, anh ta lây điện thoại di động ra gọi cho trưởng phòng bộ pháp vụ của tập đoàn Đề Hào.
“Cậu cứ chờ chết đi!” Dương Bân Hàn tỏ vẻ muôn giết Dương Tiêu.
Vẻ mặt bà cụ nhà họ Dương cũng ảm đạm, bà ta biết tập đoàn Đề Hào có gia sản lớn nhất Thiên Phủ Chi Quốc, cho dù mười nhà quyền thế ở Thiên Phủ Chi Quốc cộng lại mới miễn cưỡng so sánh được với tập đoàn Đề Hào. Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được sức mạnh của tập đoàn Đê Hào đáng sợ như thế nào.
Sở dĩ nhà họ Dương ở Đề Đô suy tàn mà vân đứng vững là vì phần lớn có sự hợp tác giữa nhà họ Dương với tập đoàn Đề Hào.
Với sự hậu thuẫn lớn của tập đoàn Đề Hào, cho dù những nhà quyền thế khác có trấn áp nhà họ Dương thì cũng không đủ gây sợ hãi.
Bên trong nhà họ Dương có Trịnh Thu trân thủ, bên ngoài ôm đùi dày của tập đoàn Đề Hào, cho dù nhà họ Dương ở Đề Đô suy tàn, nhưng vân Sẽ ngôi vững vị trí một trong mười nhà quyền thế ở Thiên Phủ Chi Quốc.
Dương Tiêu hờ hững nhún vai: “Tôi đang đợi, anh gọi đi Anh muốn gọi sao thì gọi!”
“Ăn trộm hợp đồng hợp tác giữa nhà họ Dương và tập đoàn Đề Hào, còn dám xé trước mặt tôi và bà nội. Cho dù cậu lợn chết không Sợ nước sôi, nhưng chờ tập đoàn Đề Hào kết tội, cậu vân không chạy thoát được!”
Dương Bân Hàn nói với vẻ mặt dữ tợn.
Xem ra, chỉ cần anh ta gọi điện, Dương Tiêu thật sự sẽ chết không có chỗ chôn.
Bà cụ nhà họ Dương không muốn lãng phí quá nhiều thời gian, bà ta đã chờ không nổi muốn nhìn thầy lúc tập đoàn Đề Hào kết tội Dương Tiêu, bà ta trầm giọng nói: “Bân Hàn, đừng TC phí thời gian, mau gọi điện cho trưởng phòng Lý bên bộ pháp vụ đi!”
“Vâng, bà nội!” Dương Bân Hàn nghiêm nghị nói.
Nói xong, Dương Bân Hàn gọi điện, anh ta chỉ vào Dương Tiêu căm hận nói: “Không tìm chết sẽ không chết, lần này cậu chết chắc rồi!”
“Chết chắc rồi? Tôi thật sự rất mong chờ!” Dương Tiêu sờ cằm cười xấu sai “Ha ha ha hai”
Trần Khải không nhịn được cười trộm, trước đây anh ta không biết Dương Tiêu còn có thân phận là Long chủ, nhưng bây giờ Trần Khải đã biết.
Tập đoàn Đề Hào hiện do Dương Tiệu làm chủ, Trần Khải hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng hài hước của bà cụ và Dương Bân Hàn.